“Gì cơ? Không còn chỗ ở?” Người cầm đầu lập tức sốt ruột. “Chúng tôi đã đi một quãng đường xa như vậy, cô chủ nghĩ cách giúp chúng tôi đi!”
“Thôi nào, tôi thấy bên ngoài còn một khoảng đất trống, dựng lều tạm cũng được.” Một người bên cạnh vỗ vai anh ta, vội trấn an. “Chúng ta vốn đâu phải đến đây chỉ để nghỉ ngơi. Trên đường tôi còn gặp đội của Tống Tứ, chắc chừng nửa giờ nữa họ cũng sẽ tới. Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta tranh thủ mua đồ trước, lỡ mà lại hết hàng thì sao…”
Thư Mặc tốt bụng nhắc nhở thêm: “Hiện tại đồ ăn dự trữ vẫn còn đầy đủ, nhưng suối nước nóng có giới hạn người dùng, mỗi lượt chỉ cho phép năm người nam và năm người nữ vào.”
Nghe cô nói vậy, đội trưởng lập tức bình tĩnh lại. Sau một thoáng suy nghĩ, anh ta nhanh chóng sắp xếp lại kế hoạch. Thư Mặc thì chỉ cần lo thu bạc, tiếng đồng xu rơi vào túi leng keng khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chưa đầy nửa giờ sau, đúng như dự đoán, đội của Tống Tứ cũng đến. Đại sảnh lập tức trở nên chật chội, nhưng những người vừa vào suối nước nóng vẫn chưa chịu ra, không rõ là họ đang ngâm mình quá lâu hay đã ngâm đến mức ngủ quên.
Thời gian ngâm trong suối nước nóng không giới hạn, nên Thư Mặc cũng ngại nhắc nhở. Sau khi báo cho nhóm của Tống Tứ biết rằng phòng đã hết và suối nước nóng cũng đang chờ lượt, cô nhận lại một tràng phản đối.
Cầm đầu đội của Tống Tứ là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ. Mặc dù vẻ mặt anh ta đầy khó chịu, nhưng rõ ràng không phải nhằm vào Thư Mặc. “Bảo sao lúc nãy gặp bọn họ, chạy còn nhanh hơn cả thỏ! Hóa ra là đến đây chờ sẵn! Cũng không biết có gì đáng để tranh giành!”
Anh ta ngoài miệng nói không tranh, nhưng biểu cảm lại đầy vẻ bực tức.
Lý do thì đơn giản: Đội của Tống Tứ là một đội hình đặc biệt nặng về phòng thủ, toàn bộ thành viên, trừ mục sư, đều mặc giáp nặng, tạo thành một đội thuần “tank”.
Ưu điểm của đội hình này là sức chịu đựng cao, mỗi cú đánh đều vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt hiệu quả khi đối đầu với quái vật. Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng: tốc độ di chuyển và tấn công chậm. Cùng xuất phát với đội khác, đội của họ vẫn chậm hơn nửa giờ mới đến nơi.
Cảm giác bị bỏ lại phía sau, nhất là sau khi đã nỗ lực không ngừng nghỉ suốt cả ngày, dễ dàng khiến họ sinh ra oán giận.
Nhìn nhóm đàn ông mặc giáp nặng trông như những ngọn núi di động, rồi nhớ lại hình ảnh “chạy nhanh như thỏ” mà họ dùng để mô tả đối thủ, Thư Mặc bất giác thấy buồn cười.
Mặc Bạch lặng lẽ đứng chắn trước mặt Thư Mặc. Cô suy nghĩ một lúc, ánh mắt bỗng sáng lên. Thư Mặc khẽ cúi người xin lỗi đoàn người đang bất mãn, nhẹ giọng nói: “Xin vui lòng chờ một lát.”
Nói xong, cô rời khỏi nhà gỗ, nhanh chóng mở danh sách kiến trúc, ngón tay dừng lại ở một mục, rồi chọn mua.
【Đã tiêu tốn: 1500 điểm】
【Nhận được: [Bể tắm lưu huỳnh nhỏ] * 1】
【Đã chuyển vào kho đồ】
Mua xong bể tắm mới, tài khoản của cô còn gần 3000 điểm, đủ để bù đắp chi phí cho nhà ăn và các khoản bảo trì. Chính vì vậy, Thư Mặc mới có thể mua một cách dứt khoát như vậy.
Tuyết bay đầy trời, những bông tuyết lạnh buốt rơi đầy trên tóc và cổ áo của Thư Mặc. Cô giơ tay che trán, cố gắng bước qua lớp tuyết dày, từng bước đi đến khoảng cách hơn mười mét cách căn nhà gỗ nhỏ. Tại đó, cô dừng lại và lựa chọn xây dựng.
“Phanh!”
Một làn sương khói bốc lên rồi tan đi, để lộ một tòa tiểu mộc đình mới toanh mọc lên giữa tuyết trắng.
Mộc đình và hồ nước nóng bên trong có hình chữ nhật, thành hồ được xây bằng đá, đáy hồ rải đầy những viên đá cuội nhỏ. Hai bên đặt ghế dài bằng gỗ, giữa hồ treo lơ lửng một chiếc bàn dài. Đèn lồng treo trên xà ngang đung đưa theo gió, phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Ngay sau đó, một kết giới mở rộng bao phủ toàn bộ khu vực bể tắm. Gió tuyết bên ngoài dường như bị chặn lại, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn lồng.