Thư Mặc trước mắt bị ràng buộc với hệ thống mô phỏng kinh doanh có độ tự do rất cao này, vẫn chưa có nhiệm vụ nào bắt buộc cô phải hoàn thành. Thư Mặc vốn tưởng rằng hệ thống sẽ cứ tiếp tục “giả chết” như vậy, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một nhiệm vụ nhánh.
Nội dung cốt truyện chính rất dễ đoán: một trò chơi mô phỏng kinh doanh thì ngoài việc kinh doanh còn có thể làm gì khác? Chỉ là nó không được thể hiện dưới hình thức nhiệm vụ mà thôi.
Thư Mặc trầm ngâm nhìn chằm chằm vào dòng chữ cuối cùng: [Cơ hội rút thưởng].
Ồ, trò chơi này còn có cả tính năng quay thưởng!
Từng nghiện mở blind box và các trò chơi quay thưởng “vô lương” trong quá khứ, Thư Mặc bất giác thấy lòng mình ngứa ngáy, không kiềm chế được sự tò mò.
Liệu có thể rút ra thứ gì hay ho không đây…
Nhưng khi nhìn vào yêu cầu của nhiệm vụ, Thư Mặc lập tức bình tĩnh lại.
500 đơn vị cây cảnh.
Trong trò chơi, 1 đơn vị là một ô vuông khoảng 3x3 mét. 500 đơn vị tương đương khoảng 4.500 mét vuông.
Trong thế giới thực, một sân thể dục tiêu chuẩn dài 400 mét có diện tích khoảng 10.000 mét vuông. Vậy mà nhiệm vụ nhánh này yêu cầu Thư Mặc phải trồng cây cảnh trên diện tích gần bằng một nửa sân thể dục. So với diện tích xanh hóa của một khách sạn nghỉ dưỡng bình thường, thật ra cũng không quá lớn…
Nhưng chi phí thì lại quá cao!
Thư Mặc mở cửa hàng trong trò chơi và lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Một đơn vị rừng trúc đã tốn 20 điểm. 500 đơn vị sẽ là… 10.000 điểm!
Lấy đâu ra tiền mà mua chứ!
Huống hồ, rừng trúc không thể cho khách ở, cũng không giúp tăng doanh thu. Đối với Thư Mặc, đó chỉ là một món đồ trang trí đẹp mắt nhưng vô dụng mà thôi.
Cô bất đắc dĩ đóng giao diện nhiệm vụ lại.
Trò chơi không yêu cầu thu dọn hành lý. Sau khi xem xong phòng cho khách, Triệu Ngọc và những người khác cũng xuống lầu để dùng bữa trưa.
Giữa trưa, Thư Mặc và Mặc Bạch dùng cơm ở lữ quán cùng khoảng mười lăm người. Cô buộc phải mua thêm một chiếc ghế dài.
Số lượng người đông lên, nhu cầu sử dụng nhà ăn cũng trở nên cấp thiết hơn.
Nếu không, mọi người cứ phải ăn cơm ngoài sảnh thì sẽ trông ra làm sao?
Thư Mặc đau lòng nhìn chằm chằm vào cái [Nhà ăn nhỏ] có giá 3.000 điểm kia suốt nửa ngày. Cuối cùng, cô tuyên bố:
“Chiều nay lữ quán sẽ được cải tạo. Lầu hai sẽ có thêm một nhà ăn mới. Nếu mọi người nghe thấy tiếng động trong phòng, đừng hoảng sợ nhé.”
Lời vừa dứt, lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ mọi người.
“Bà chủ sắp xây nhà ăn mới? Vậy tối nay có phải sẽ có thêm món mới không?”
“Háo hức quá! Lúc hoàn thành xong, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đến ủng hộ!”
“Mở rộng thực đơn nhanh thế à? Tôi cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một nồi lẩu Oden nữa.”
“Đừng nói lẩu Oden, ăn nhiều đồ hộp quá rồi. Giờ mà cho tôi ăn bánh bao nhân thịt cả tháng cũng không ngán.”
Dù sao có nhiều lựa chọn hơn vẫn là điều tốt. Trên mặt mọi người đều hiện rõ sự vui vẻ, ai cũng hớn hở, xoa tay chờ đợi. Mọi người sôi nổi nói rằng sẽ đến ngay khi nhà ăn mới được xây xong.