Người chơi đứng ngây ra như tượng. Hai mắt anh ta tối sầm lại, miệng không phát ra được tiếng nào, nhưng trong đầu thét gào: Chén mù tạc bạch tuộc của tôi! Ăn mà không đáng giá!
Anh ta tự trách bản thân, không hiểu tại sao khi đó lại chọn sắp xếp ba lô theo thứ tự chữ cái để rồi bỏ sót một món quan trọng như vậy.
*
“Ủy khuất cho cậu rồi. Chịu khó chịu một chút nhé!”
Trong khu rừng trúc yên tĩnh, Thư Mặc dịu dàng vỗ đầu tiểu hắc long. Trong khi đó, người chơi vừa phải ăn mù tạc bạch tuộc để giải độc đang khóc không ra nước mắt lao đến chiến trường.
Bọn họ đều mang chung một nỗi kinh hãi về tiếng gầm rú ma vật mà mình vừa nghe. Đó là sinh vật được miêu tả như “thực thể cực kỳ đáng sợ,” chỉ cần một tiếng gầm rú đã phá tan đội hình bộ xương khô, khiến ma vật khác cũng phải run sợ.”
Thế nhưng, ngay lúc này, cái sinh vật ấy lại đang an nhàn ngồi xổm trong một góc khuất phía sau rừng trúc. Ngồi cùng nó là Thư Mặc – người luôn được đánh giá là “bí ẩn khó đoán,” “có vô số lá bài tẩy,” và “vô cùng đáng tin cậy” – chủ quán của lữ điếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT