Thư Mặc thanh toán xong, cô gái lại ngồi xuống, vẻ mặt càng thêm uể oải. Một lát sau, cô khẽ thở dài, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
Thư Mặc nhìn thoáng qua, nhớ đến sự nhiệt tình vừa rồi của cô gái, liền hỏi: “Sao trông cô có vẻ không vui vậy?”
“Hừ, đừng nhắc nữa!” Cô gái xua tay, mệt mỏi nói: “Chị có nghe nói hôm nay ở chợ xuất hiện một quán nhỏ không?”
“À… hình như có nghe qua.”
Cô gái lập tức kích động: “Hôm nay khách tới đây đều kể với tôi! Quán đó bán lẩu oden đấy! Chị có tưởng tượng được không? Lẩu oden! Lẩu nóng hổi đấy!”
Vừa nói, cô vừa giơ tay như muốn lay vai Thư Mặc, nhưng rồi kìm lại vì giữ phép lịch sự. Đôi mắt cô sáng lên: “Nóng hổi cơ mà!”
“Vậy mà hôm nay tôi trực cả ngày, không thể rút ra chút thời gian để mua. Tức chết mất!”
Nói đến đây, cô vỗ bàn một cái, mặt đầy tiếc nuối: “Biết thế tôi đã đổi ca trực sớm rồi!”
Thư Mặc nhịn cười, hỏi: “Cô trực đến mấy giờ?”
“Đến 6 giờ sáng mai. Sao vậy?”
“À, không có gì.” Thư Mặc gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói sáng mai lão bản quán đó vẫn sẽ bán thêm hai tiếng, từ 8 giờ. Cô tan ca xong mà qua xếp hàng chắc sẽ kịp ăn sáng đấy.”
Đôi mắt cô gái lập tức sáng rực: “Thật sao? Vậy tốt quá! Cảm ơn chị đã nói cho tôi!”
“Không có gì, không cần cảm ơn.”
Thư Mặc khẽ vẫy tay, rồi bình thản bước lên lầu.
Phòng của Thư Mặc là số 302, nằm trên tầng 3.
Cô cầm chìa khóa, bước lên cầu thang hơi chênh vênh, vừa đi vừa quan sát cách trang trí của nhà trọ. Toàn bộ không gian khiến người ta cảm thấy có chút nặng nề.
Ánh sáng ở đây khá yếu, nhiều góc khuất bị bỏ qua không có đèn chiếu. Cả cầu thang lẫn hành lang đều nhỏ hẹp và chật chội.
Dù chủ quán đã cố gắng trang trí bằng cách vẽ những bức tranh tươi sáng trên tường, nhưng dưới ánh đèn u ám, ngay cả màu sắc rực rỡ cũng trở nên lạnh lẽo, mang một cảm giác u ám khó tả.
Khi lên đến tầng 3 và mở cửa, Thư Mặc thấy phòng suite đắt nhất mà cô thuê chỉ rộng khoảng 30 mét vuông.
Là nhà trọ thì cũng tạm chấp nhận, nhưng nếu môi trường sống của cư dân ở đây cũng như vậy thì quả thật đáng suy ngẫm…
Cô bất giác nhớ lại bữa ăn tối, khi Triệu Ngọc vô tình nhắc rằng từ nhỏ cô ấy đã phải ngủ chung phòng với anh chị, còn cha mẹ thì ngủ ở phòng khách. Lúc ấy, Thư Mặc không quá để ý, cho rằng đó chỉ là hoàn cảnh đặc biệt của nhà Triệu Ngọc. Nhưng giờ nghĩ lại, biểu cảm bình thản của Trần Huy và Tống Vi khi nghe câu chuyện đó dường như nói lên rằng đây không phải điều gì bất thường.
Phải chăng, điều kiện sống ở thế giới này vốn đã phổ biến ở mức kham khổ như vậy?
Thư Mặc bước tới cửa sổ, đôi mắt dần quen với ánh sáng yếu ớt, nhìn ra quang cảnh Quang Minh Trấn trong đêm.