Dẫu vậy, đôi khi cũng có vài hàng xóm tốt bụng nhìn thấy những sản phẩm của bà đẹp mắt nên mua về tặng cháu chắt làm đồ chơi. Nhưng ai nấy đều không dư dả, giá họ trả chỉ mang tính tượng trưng. Mặt khác, nhu cầu này lại không ổn định, lúc có lúc không.
Hai vợ chồng suy nghĩ rất rõ ràng: nếu lữ quán cần nhập hàng đều đặn, dù giá có thấp hơn khi bán lẻ cho hàng xóm, họ vẫn lãi. Những món đồ vốn chẳng phải là hàng hiếm, lữ quán mang về bán cũng chẳng thu được nhiều tiền. Hơn nữa, việc mở cửa hàng còn phải chịu đủ loại chi phí, giá thu mua cỡ ba điểm đã được xem là khá cao so với tưởng tượng của họ rồi.
Họ hồi hộp dõi theo con gái, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý nghe một con số thấp hơn mong đợi. Nhưng rồi, họ nhìn thấy Tạ Quỳnh mỉm cười đầy ẩn ý, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại thành quyền, đưa lên quơ quơ trước mặt cả hai.
“Con thỏ bông mà bà ngoại làm, lữ quán trả mỗi con... mười điểm để thu mua!”
Ba Tạ và Mẹ Tạ kinh ngạc đến không thốt nên lời: “Mười... mười điểm?!”
Bà Ngoại Tạ đứng ngẩn người, ánh mắt mờ mịt, một lúc lâu sau mới thốt ra câu hỏi đầy hoang mang: “Thật sự... có người sẵn sàng bỏ ra từng đó tiền để mua đồ của bà sao?”
Bà hoàn toàn không thể hiểu nổi. Một con thú bông nhỏ như vậy, mỗi ngày bà có thể làm ra vài con. Với tay nghề khéo léo và kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm, những mẫu đơn giản chỉ cần ba bốn mươi phút là hoàn thành, còn phức tạp nhất cũng chưa đến một tiếng. Nếu mỗi ngày bà làm sáu bảy con, chẳng phải sẽ kiếm được sáu bảy chục điểm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play