Vừa ấn xác nhận, bỗng bên tai Thư Mặc vang lên một giọng nói ngạc nhiên:

“Chủ quán?”

Giọng này nghe có chút quen thuộc. Quay đầu lại, Thư Mặc thấy Triệu Ngọc, Tống Vi và Trần Huy không biết từ lúc nào đã đứng trước xe đẩy của cô.

Bên cạnh Trần Huy còn có một người phụ nữ, cả hai trông rất thân thiết và đang dắt theo một bé gái tầm năm, sáu tuổi.

“Thật là cô!” Triệu Ngọc vừa nhìn thấy Thư Mặc đã tươi cười rạng rỡ, như một fan gặp thần tượng, “Sao cô lại đến thị trấn này? Suối nước nóng đâu rồi?”

“Ở khu suối nước nóng ít người quá, nên tôi đến đây mở quán,” Thư Mặc chỉ vào xe đẩy của mình và giải thích, “Tiện thể quảng cáo luôn.”

Nghe vậy, Tống Vi liền ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi nhé, hôm qua đến chiều tối chúng tôi mới vội vàng về tới nơi, chưa kịp quảng bá cho cô.”

Thư Mặc không có ý trách họ, chỉ mỉm cười và xua tay nói: “Không sao đâu.”

Ở phía bên kia, Trần Huy lại có vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ cô định chuyển quán lên hẳn thị trấn Quang Minh sao?”

Ánh mắt anh ta thoáng hiện vẻ hào hứng. Thật sự nếu như vậy, vợ và con gái anh sẽ không cần phải đi xa mà vẫn có thể ăn được đồ nóng hổi và tắm nước ấm.

Thư Mặc lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Không, quán đã được định vị rồi, không thể thay đổi nữa. Sau này vẫn lấy việc kinh doanh ở bên kia làm chính.”

Một câu nói như dội gáo nước lạnh, ảo tưởng tốt đẹp của Trần Huy lập tức tan biến.

Thấy anh ta thất vọng đến mức im lặng, Triệu Ngọc liền nắm bắt trọng tâm, hỏi:

“Chủ quán, lần này cô đến bày quán bán gì vậy? Vẫn còn bánh bao chứ?”

“Bánh bao thì không có, nhưng mà…”

Lời Thư Mặc bị cắt ngang bởi một giọng nói the thé khó nghe vang lên: “Trần Huy!!”

Cô nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy một nhóm bảy, tám người với vẻ mặt hằm hằm bước tới. Nhóm người này ngang nhiên chắn trước quầy hàng của cô.

Dẫn đầu là một người đàn ông đầu trọc với vẻ mặt hung dữ. Hắn chẳng thèm để ý đến cô, chỉ ngạo mạn cười lạnh với Trần Huy: “Thật trùng hợp, gặp cậu ở đây.”

Hầu Khánh Bình, kẻ vừa xuất hiện, đã nghĩ cả đêm hôm qua và ngày càng tin chắc rằng Trần Huy đã dùng “bột xua tan” để vượt qua Ám Ảnh Kỵ Sĩ.

Thực tế, thời gian Kỵ Sĩ Ám Ảnh trầm mặc trước khi thi triển phép thuật quá ngắn. Với khả năng của đội hắn, việc đánh bại Ám Ảnh Kỵ Sĩ mà không có sự hỗ trợ là điều không thể xảy ra.

Việc Trần Huy khăng khăng rằng họ không dùng “bột xua tan” chẳng qua chỉ là lời nói dối. Về lý do không mời mục sư, Hầu Khánh Bình cũng tự bào chữa cho rằng:

—— Chắc chắn ngày đó trong rừng, Trần Huy và nhóm của hắn đã thấy đội mình. Vì thế, họ mới không tiếc mọi giá tranh giành boss trước.

Suy nghĩ này khiến Hầu Khánh Bình càng thêm tức giận, nghiến răng ken két. Với hắn, Ám Ảnh Kỵ Sĩ vốn đã là tài sản thuộc về mình, nhưng lại bị kẻ tiểu nhân Trần Huy cướp mất.

Hầu Khánh Bình hoàn toàn quên rằng quái vật hoang dã trước giờ không thuộc về bất kỳ ai. Hắn cũng quên mình đã từng làm biết bao chuyện còn tồi tệ hơn thế. Sáng nay, hắn triệu tập một nhóm người, chạy thẳng vào thành và cuối cùng gặp nhóm của Trần Huy khi họ đang ra ngoài dạo chợ vào buổi chiều.

Thấy vẻ mặt đầy hăm dọa của hắn, vợ Trần Huy, Trương Lệ, bất an hỏi:

“Sao vậy?”

Trần Huy đang dẫn theo con gái nên không muốn gây chuyện. Anh kéo con gái nhỏ ra phía sau để trấn an và nói:

“Tiểu Lệ, em đưa Thanh Thanh đi trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play