Khi chiếc xe buýt mang biểu tượng Cáo Bắc Cực dần rời khỏi, Thư Mặc vẫn đứng trước cửa lữ quán, ánh mắt dõi theo một đoạn đường dài. Đợi đến khi đuôi xe khuất hẳn sau đường chân trời, cô mới thở dài thu lại ánh mắt.
Quay người lại, cô bất ngờ thấy Mặc Bạch đang đứng lặng lẽ bên cạnh mình từ lúc nào. Vẻ mặt của anh đầy ngưng trọng, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả cô, cứ như một người cha tiễn con mình đi học ngày đầu tiên. Điều đặc biệt là trong tay anh vẫn còn ôm nửa túi hạt dưa mà cô đã chia.
Thư Mặc nhìn cảnh tượng ấy, nhất thời không biết nói gì. Cô khẽ thở dài, vỗ vai Mặc Bạch và nhẹ giọng trấn an:
“Được rồi, trở về làm việc thôi. Chẳng mấy chốc là chúng sẽ quay lại.”
Cùng lắm, chỉ một vài con phải ở lại lâu hơn chút, nhưng chẳng bao giờ vượt quá một lượt luân phiên. Hiện tại, công việc cũng ít, nên Bạch Nhung Nhung chủ động yêu cầu thay phiên nhau đi. Để đảm bảo công bằng, lữ quán phải thực hiện chế độ chia lượt, giúp mọi con đều có cơ hội nhận phần thưởng – thứ mà chúng luôn ao ước - tâm tâm niệm hạt dưa.
………
Sau khi tiễn Mặc Bạch trở lại công việc, Thư Mặc xoa tay, chuẩn bị triển khai kế hoạch xây dựng biệt quán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT