Tống Vi nghiến răng, lầm lũi bước đi trong cơn bão tuyết.

Trên người cô mặc một bộ trang phục dày cộm, có khả năng chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt của bão tuyết, nhưng luồng giá rét thấu xương vẫn len lỏi vào từng khe hở. Mỗi lần kéo chân ra khỏi lớp tuyết dày ngập đến ống chân, cô đều cảm nhận được một đợt lạnh buốt và ẩm ướt thấm qua giày.

Đây đã là năm thứ mười kể từ khi 《Cực Hàn Mạt Thế》 chính thức ra mắt.

Mười năm trước, tựa game sinh tồn này bất ngờ xuất hiện, phủ lên toàn thế giới một lớp băng tuyết chỉ trong vòng một tháng. Nhiệt độ giảm sâu kỷ lục, hầu hết các loài động thực vật bị tuyệt diệt, chỉ còn lại con người và vô số ma vật hung ác không ngừng sinh sôi.

Con người bị cưỡng chế trở thành những “người chơi,” giống như trong các tựa game trực tuyến truyền thống. Họ phải nâng cấp bản thân, học kỹ năng, lập đội để chiến đấu với ma vật, từ đó kiếm điểm để đổi lấy các tài nguyên cần thiết cho sự sống còn.

Trang phục mà Tống Vi đang mặc là một bộ đồ chống lạnh cấp B – món trang bị tối thiểu mà bất kỳ người chơi nào cũng phải sở hữu nếu muốn tiếp tục sống sót. Những bộ áo lông vũ và quần áo giữ nhiệt từ thời trước khi trò chơi bắt đầu hoàn toàn không có thuộc tính chống rét, và chẳng thể nào giúp cô tồn tại được trong điều kiện khắc nghiệt này.

Dù vậy, kể cả khi được bảo vệ khỏi việc mất máu vì lạnh, cơ thể cô vẫn bị rút kiệt sức lực sau một quãng đường dài băng qua tuyết.

“Vi Vi, hay là thôi đi.” Người đồng đội phía sau cô, Triệu Ngọc, cất tiếng. “Đi mãi mà chẳng tìm được chỗ nào thích hợp để hạ trại. Chúng ta nên nghỉ ngơi một lát rồi quay lại hội họp với đội trưởng và mọi người thì hơn.”

Trong 《Cực Hàn Mạt Thế》, các người chơi thường lập đội để cùng chiến đấu. Tống Vi và Triệu Ngọc chính là một phần của đội nhỏ đó.

Khi trời tối, việc di chuyển sẽ càng nguy hiểm hơn, bởi các loại ma vật thường hoạt động mạnh vào ban đêm. Do đó, trước khi ra ngoài, các đội thường phải tìm sẵn một địa điểm để hạ trại và quay lại trước khi trời tối.

Lần này, nhiệm vụ của Tống Vi và Triệu Ngọc là tìm kiếm địa điểm hạ trại cho cả đội. Nhưng đã rất lâu rồi mà họ vẫn chưa tìm được nơi nào phù hợp.

“Cố gắng thêm chút nữa. Phía xa kia có ngọn núi tuyết, biết đâu lại có một hang động. Lập trại trong hang động sẽ an toàn hơn trên đồng bằng nhiều,” Tống Vi nói, dù trong lòng cũng đầy mệt mỏi.

《Cực Hàn Mạt Thế》 thực sự quá khắc nghiệt. Khắp nơi trên bản đồ trò chơi không hề có một khu vực nào an toàn tuyệt đối. Ngay cả các thành trấn cũng có thể bị ma vật tấn công bất cứ lúc nào. Những địa điểm hạ trại tạm thời ở ngoài hoang dã lại càng nguy hiểm hơn.

Mười năm qua, kể từ khi bị buộc trở thành “người chơi,” cô hầu như chưa từng được ngủ yên giấc. Tinh thần của cô đã căng thẳng đến cực hạn.

Nếu không vì cha mẹ già đang chờ đợi ở nhà, có lẽ cô đã chẳng thể gắng gượng đến bây giờ.

Nếu 《Cực Hàn Mạt Thế》 cũng giống những trò chơi khác, có một nơi an toàn để người chơi nghỉ ngơi và lưu trữ tài sản, thì tốt biết bao…

Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể tiếp tục bươn chải trong cái lạnh khắc nghiệt này, không ngừng chạy trốn và lo lắng. Đời sống như vậy, biết đến khi nào mới chấm dứt?

Tống Vi cắn răng, lê bước đi tiếp, mặc dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời, trong lòng dần dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

“Vi Vi, nhìn kìa! Đó là gì vậy?” Triệu Ngọc bỗng thốt lên kinh ngạc.

Tống Vi giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt mệt mỏi chợt lóe lên một tia sáng.

Giữa cơn bão tuyết mịt mù, cô nhìn thấy một ánh sáng vàng ấm áp thấp thoáng.

“Là ảo giác sao?” Triệu Ngọc dụi mắt. “Nhưng đó… giống như một ngọn đèn?”

“Nơi này cách thành trấn gần nhất ít nhất cũng phải nửa ngày đường…”

Hai người nhìn nhau, rồi cẩn thận tiến về phía nguồn sáng.

Khi đến gần, họ không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Giữa trận bão tuyết cuồng phong, một ngôi nhà gỗ nhỏ bé hiện lên rõ ràng.

Dưới hiên nhà, một chiếc đèn lồng vàng nhạt đang đung đưa trong gió. Chính ánh sáng của chiếc đèn này đã thu hút họ đến đây.

Điều kỳ lạ là, bão tuyết dữ dội đã lắng xuống ngay khi họ đặt chân đến trước ngôi nhà gỗ, như thể có một kết giới vô hình tách biệt nơi này khỏi thế giới bên ngoài.

Thứ khiến họ ngạc nhiên hơn cả là hơi ấm tỏa ra từ ngôi nhà.

Kể từ khi hệ thống trò chơi lấy đi toàn bộ nguồn nhiệt trên thế giới, mọi thứ trên đời, kể cả cơ thể người, đều lạnh ngắt như băng. Nhưng từ căn nhà trước mặt, luồng hơi ấm thực sự tồn tại.

Tim Tống Vi đập thình thịch.

Mặc cho tiếng gọi lo lắng của Triệu Ngọc từ phía sau, cô tiến lên một bước, đẩy cửa ngôi nhà.

Một tiếng chuông vang lên trong trẻo.

Cánh cửa vừa mở ra, một luồng khí nóng mang theo mùi lưu huỳnh dịu nhẹ ùa vào mặt.

Sau quầy lễ tân, một cô gái trẻ mỉm cười tươi tắn.

“Chào mừng quý khách.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play