“Xin lỗi đội trưởng, nhưng lúc bọn em quay về thì mỗi món chỉ còn lại ba phần, nên đây là thứ tự đến trước hay sau thôi.” Một đội viên đổ ánh mắt oán trách về phía hai người, “Tất cả tại Vi Vi và Tiểu Ngọc ăn quá nhiều!”

Triệu Ngọc khẽ lắc ngón tay, cười nói: “Chính miệng anh vừa nói đó, thứ tự đến trước hay sau.”

Người nọ nghẹn lời.

Dừng lại một chút, anh ta siêu ủy khuất mà nói: “Nhưng tôi cũng muốn ăn bánh bao thịt chứ!”

Một người đàn ông trưởng thành hơn 30 tuổi, vì không ăn được bánh bao thịt, suýt chút nữa bật khóc.

Nghe đến đây, Thư Mặc cảm thấy có gì đó sai sai, bèn thò đầu ra từ quầy thu ngân.

“Ơ, tôi chưa nói hết mà? Trong ngăn tủ bán hết rồi thì vẫn có thể làm thêm mà?”

Mọi người: “……??”

Thư Mặc vẻ mặt ngơ ngác, vô tội giải thích: “Tôi chỉ không biết các anh muốn bao nhiêu thôi, sợ làm nhiều quá bán không hết, để qua đêm thì hỏng mất…”

Một khoảng im lặng qua đi, cả đại sảnh bỗng nổ tung với những tiếng kêu ầm ĩ.

“Chủ quán, sao chị không nói sớm!!”

Các đội viên đang ngồi trên ghế dài lập tức bật dậy, lấy khí thế như sắp xông pha trận mạc mà vây quanh quầy.

“Mau cho tôi hai cái bánh bao thịt! Lúc nãy không ăn được, thèm muốn chết rồi!”

“Bánh bao thịt, chè tuyết lê nấm tuyết, mỗi thứ một phần! À đúng rồi, cà phê sữa bò mang đi được không?”

“Nếu mang đi được thì tôi muốn ba chai! Uống trên đường là tuyệt nhất. Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới lại được thưởng thức cái hương vị này, thật hoài niệm.”

“Cho tôi thêm ba phần chè tuyết lê nấm tuyết nữa. Tôi mang về cho vợ và con nếm thử. Hồi xưa vợ tôi thích nhất đồ ngọt.”

“Đáng tiếc ba lô không có giữ ấm. Loại bánh bao thịt này cần ăn nóng mới ngon, mang đi thì không được.” Một người tiếc nuối nói.

Nghe vậy, Thư Mặc bất giác ngẩn ra.

Ba lô không có chức năng giữ ấm, nghĩa là dù mang đồ từ suối nước nóng ra ngoài, không bao lâu sau cũng sẽ nguội lạnh. Chẳng phải điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ thế giới trò chơi, người chơi chỉ có thể thưởng thức sự ấm áp này khi đến quán của cô?

…Hệ thống đúng là đã cho cô một bàn tay vàng quá lớn!

Đáng tiếc thế giới này không có internet. Nếu không, chỉ cần phát một tấm quảng cáo, e rằng sáng mai ngưỡng cửa của quán sẽ bị giẫm đạp mà nát mất.

Thư Mặc tiếc hận một giây, rồi lại bắt đầu bận rộn.

Công việc kéo dài nửa ngày, từ nhập hàng, thu khoản, lấy đồ vật, đồng vàng thanh nghe không biết bao nhiêu lần, người cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Rốt cuộc xong xuôi, Thư Mặc thở phào một hơi, lật xem sổ thu chi.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tính tổng số bán ra trước đó, bánh bao thịt đã bán được 26 cái, chè tuyết lê nấm tuyết bán được 24 chén, cà phê sữa bò bán được 30 bình.

Sau hai người có thể ăn được, hơn nữa thời tiết giá lạnh, đồ ăn không dễ hỏng, vì thế bán ra số lượng cũng nhiều hơn.

Không ít người đều muốn mang về một ít cho gia đình hoặc lưu trữ để thưởng thức trong vài ngày.

Thư Mặc âm thầm suy nghĩ.

Dựa trên suy nghĩ này, liệu Cô có thể phát triển thêm vài món đặc sản nữa?

Có thể cung cấp các gói hàng với logo độc đáo, chuyên để khách hàng mang về tặng bạn bè, đồng thời cũng có thể giúp quảng bá suối nước nóng…

Thư Mặc nhanh chóng lên kế hoạch trong đầu, đồng thời tính toán tổng doanh thu.

1050 điểm.

Trừ đi chi phí, lợi nhuận thuần túy cũng đạt 710 điểm.

Khởi đầu thật tốt.

Làm công cho chính mình thật là tuyệt, làm nhiều có nhiều, vất vả vừa rồi chẳng là gì.

Thư Mặc thoải mái dễ chịu mà ngồi xuống ghế sau quầy.

— Ghế dựa là cô vừa mới mua ở khu thương mại, có đệm mềm, rất thoải mái.

Đã đứng lâu, Thư Mặc cảm thấy mệt mỏi, nhưng khổ nhất là không thể khổ chính mình.

Tiểu đội mười người cũng cảm thấy hài lòng mà trở lại ghế dài.

Mọi người ngồi xuống, ăn đồ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play