Sau phút kinh ngạc, cả hai như có cả ngàn điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trần Lị ôm chặt lấy Vương Quyên, giọng tràn đầy xúc động: “Chị đã định cư ở đây nhiều năm rồi, còn em thì sao? Em đến từ đâu?”
“Long Nham trấn.” Vương Quyên vội đáp.
Trần Lị lập tức vỡ lẽ: “Phải rồi, chị nhớ lúc tận thế giáng xuống, em đang học ở thành phố X. Tính ra thì Long Nham trấn là nơi gần đó nhất.” Cô hơi ảo não, thở dài nói: “Lẽ ra chị nên sớm đi tìm em…”
“May mà chị không đi.” Vương Quyên vội xua tay, mặt lộ vẻ sợ hãi. “Từ Phong Tức trấn đến Long Nham trấn nguy hiểm lắm. Nếu chị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì…” Cô rùng mình, giọng run run. “Có khi bây giờ em mãi mãi không gặp lại chị được nữa.”
“Em nói cũng đúng. Giờ thì Truyền Tống Trận đã mở, đi lại giữa các trấn dễ dàng hơn nhiều.” Trần Lị cảm thán. “Nghe nói là nhờ suối nước nóng Ấm Áp tài trợ. Chủ quán bên đó tốt bụng thật, đáng tiếc chị vẫn chưa có dịp ghé qua.”
“Gì cơ? Chị vẫn chưa đến suối nước nóng Ấm Áp?” Vương Quyên tròn mắt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại chợt hiểu ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play