Trở lại kinh thành, phủ An Vĩnh Hầu rất nhanh đã biết được tạ lễ của Đông Cung là cái gì.
Bùi Ứng Tiêu đi ngự thư phòng một chuyến, tự mình nói với Thiên Khánh Đế, thời khắc hắn nguy nan, được Khúc cô nương cứu giúp, trên đường nhảy xuống hố cùng tự cứu có chút động tác vượt qua giới hạn. Tuy nói là cử chỉ vô tâm khó có thể tránh khỏi nhưng đã là sự thật, hắn muốn chịu trách nhiệm.
Lúc đó Hoàng Hậu cũng ở đây, nghe được thì sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thái Tử lại tự thừa nhận hành vi của mình có sai lầm!
Đúng rồi! Rơi vào trong hố, nếu như lăn vào cùng nhau, tứ chi đụng chạm là khó có thể tránh khỏi! Còn có thời điểm leo lên trên, dù sao cũng phải mượn nhờ lực của một người khác, thường xuyên qua lại, chẳng phải sẽ có không ít đụng chạm sao?
Thiên Khánh Đế nhíu mày, đây là lần đầu tiên thái tử nói với ông ta về hôn sự của bản thân. Ông ta trầm ngâm một phen, nhìn về phía hoàng hậu, hỏi: "Là cháu gái của nàng, nàng thấy thế nào?"
Khúc hoàng hậu lấy lại tinh thần, vội vàng than thở một tiếng: "Hai người cùng trải qua trắc trở, ngay trước mặt bệ hạ và thái tử, dĩ nhiên họ không dám khua môi múa mép nói bậy, nhưng sợ là sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Vãn Du... được thái tử để ý, thần thiếp nào dám từ chối?"
Trong giây phút vừa rồi, Khúc hoàng hậu đã nghĩ thông suốt, bà ta và cháu gái đã không còn đồng lòng, Vãn Du còn mời lão thái thái về, rõ ràng sẽ không dễ dàng thuận theo hôn sự mà bà ta sắp xếp nữa. Một quân cờ không dễ thao túng, mắt thấy giá trị đã giảm đi phân nửa. Lúc này, nếu có thể dùng nàng phế bỏ trợ lực của thê tộc Thái tử... Cũng chưa hẳn là không thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT