Vì chuyện thơ tình mà lo lắng đề phòng một hồi, Khúc Ngưng Hề nhận thức sâu sắc rằng: Mọi việc cần phải nghĩ kỹ rồi mới làm, đi một bước tính ba bước.
Cũng may nàng khá cẩn thận, giấu thể chữ quen dùng của mình đi, đổi thành một loại khác nhưng rõ ràng vẫn không đủ. Người trong cung, ai mà không phải là hạng người tinh ranh, dính dáng đến Thái tử, họ sẽ càng tăng cường điều tra.
Một khi thơ tình bị lộ ra ngoài, việc truy tìm đến trên người nàng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Suýt chút nữa đã trở thành họa lớn rồi. Sau này, nàng chắc chắn không dám viết thư, một chữ cũng không muốn đụng vào nữa.
Bùi Ứng Tiêu nói có thể tặng một vài thứ khác, đơn giản là loại khăn tay, túi thơm tự thêu chăng?
Khúc Ngưng Hề vươn mười ngón tay thon gầy của mình ra, chỉ có thể vất vả cho chúng nó rồi...
Khúc hoàng hậu ban cho nàng một cây roi, còn cho phép nàng tùy ý ra vào mã trường hoàng gia, cưỡi ngựa, nuôi ngựa. Bề ngoài, Khúc Ngưng Hề ít nhất cũng phải phối hợp một, hai lần.
Nàng vừa bảo A Thúc hỏi thăm thế tử Nghị Viễn Hầu, vừa mời Tú Nương may đồ cưỡi ngựa một lần nữa. Khoảng chừng nửa năm rồi nàng chưa cưỡi ngựa, cơ thể lớn theo tuổi tác, dáng người biến hóa quá nhanh, đồ cũ đã không thể mặc được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT