CHƯƠNG 11.
Khuất Kinh giúp Du Chiêu kéo ghế ngồi xuống.
Du Chiêu miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Vừa ngồi xuống, chỗ gồ lên của quần lót tình thú giống như sấm sét giữa trời, đâm y lên tận trời xanh.
Tích tắc đó trong lòng Du Chiêu nghiêng trời lệch đất nhưng bên ngoài lại chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, mím mím mơi, mỉm cười với cha mẹ Khuất Kinh: “Chào bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt… Khuất tổng cũng thật là, cũng không báo trước với tôi một tiếng, làm tôi không kịp chuẩn bị quà mà đến tay không như vậy.”
Khuất Kinh nở nụ cười, nói: “Không cần đâu, cha mẹ tôi đều rất hiền hòa.”
Du Chiêu nói chuyện cùng cha mẹ của Khuất Kinh. Vốn dĩ Du Chiêu cũng không phải người chăm chăm lấy lòng trưởng bối, nhưng “khách hàng là cha, cha của khách hàng là ông nội”, trước mặt cha mẹ Khuất Kinh y vẫn thể hiện sự khiêm tốn và cung kính với họ. Du Chiêu tin tưởng bản thân có thể làm tốt hơn nữa ____ nếu như y không mặc “chiến y” mà Hoa Thì tặng cho.
Du Chiêu quả thật là “đứng ngồi không yên”, cho dù nỗ lực duy trì bình tĩnh nhưng vẫn bị Khuất Kinh nhìn ra.
Khuất Kinh tất nhiên không thể đoán được cái vị băng sơn tổng tài kia có thể mặc y phục như thế đến gặp mặt, hắn chỉ cho rằng thân thể Du Chiêu không khỏe.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT