- Gia gia, chúng ta đi thật sao?
Ở cửa Câu Lan, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi chốc lát lại nhìn sang Câu Lan trống rỗng, trên mặt hiện ra vẻ lưu luyến.
- Phải đi thôi.
Lão kể chuyện họ Tôn thở dài một hơi, trên khuôn mặt già nua phủ đầy nếp nhăn hiện lên sự bất đắc dĩ, trong đôi mắt già nua vẩn đục cũng có chút không nỡ.
Cả đời này đã đi qua không ít nơi, loại cảm giác ly biệt này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần nhưng mỗi một lần đều có cảm nhận hoàn toàn không giống với dĩ vãng.
Người không phải cỏ cây, nếu nói không có cảm tình với nơi này tất nhiên là giả nhưng có thể dựa vào cái nghề này mà sống sót mới quan trọng nhất. Thừa dịp lão còn chưa già, vẫn còn đi đường được, cất giữ chút tiền để đứa cháu tìm được một cái nghề. Lúc ra đi, ông cũng có thể nhắm mắt.
Bên trong Câu Lan vẫn còn không ít người, phần lớn là linh nhân đang thu dọn đồ đạc. Sau khi thiếu niên kia nhìn lại một lần thì quay đầu lại, xách bọc hành lí lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT