Mặt của Triệu Lan Hoa lúc xanh lúc trắng, có lẽ là vì mấy ngày nay bà ta đã thấy Khương Cẩn dẫn Khương Lỗi đi nhổ cỏ và bắt ốc, nên cứ tưởng hai chị em họ ở cùng nhau?
Khương Vệ Dân cũng tức giận nói với chị dâu: “Sao chị có thể nói bậy như vậy!”
Chỉ vì bà ta nhìn thấy nên đến mách tội với ông, suýt chút nữa là ông đã đánh con gái rồi.
Triệu Lan Hoa gượng cười: “Vậy chắc là tôi nhìn nhầm.”
Sau đó, bà ta lại chỉ vào Khương Lỗi: “Nhưng mà Khương Lỗi nhà cậu đã dẫn người vào phá hoại ruộng dưa nhà tôi!”
Khương Lỗi co rúm lại, sắc mặt sợ hãi thay đổi, mắt đỏ hoe nói: “Không phải con dẫn người vào, là Tiểu Hoa và các bạn rủ con đi mà."
Khương Cẩn bước lên trước, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào bà ta, cười nhạt: “Bác à, năm ngoái bác cũng thường xuyên vào ruộng dưa nhà cháu lấy dưa đấy thôi, phải không? Khi đó gặp cháu, bác đã nói gì ấy nhỉ?”
“Chẳng phải bác nói rằng đều là người một nhà, hái một quả dưa thì có sao đâu, cần gì phải tính toán chứ?”
“Em trai cháu tuổi còn nhỏ, nghe lời bác nên tưởng thật.”
“Nhưng giờ bác lại bảo em cháu là ăn trộm?”
“Vậy chẳng phải là bác đã dạy hư nó sao?”
Triệu Lan Hoa bị Khương Cẩn nói không còn lời nào để đáp lại, càng không nghĩ tới hiện tại cô lại to gan như vậy, cũng dám lớn tiếng với bà ta.
Nhưng trong chuyện này rõ ràng là bà ta đã đuối lý, đành phải cười trừ cho qua: “Tôi chỉ là dọa cho thằng nhóc này sợ thôi, các ngươi đừng tưởng thật.”
Rồi bà ta ngửi thấy mùi thơm, lập tức nuốt nuốt nước miếng: “Thơm thật đấy, mẹ cháu nấu món gì ngon vậy? Nhà các người thật sướng, về đến nhà là có cơm ăn, đâu giống như tôi, về nhà là bếp núc lạnh ngắt.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hiện tại Khương Vệ Cường nhờ ăn bám bên nhà vợ, làm tài xế cho nhà máy gạch, con gái của ông ta thì đi học may vá ở nhà người dì ở trấn Phụ Sơn, còn con trai lớn đang học đại học.
Chỉ vì nhà họ có một đứa con học đại học, khiến Triệu Lan Hoa cảm thấy rất hãnh diện.
Bình thường, nếu nghe chị dâu nói thế, Khương Vệ Dân chắc chắn sẽ giữ bà ta lại ăn cơm.
Nhưng hôm nay, ông vô thức nhìn con gái một cái, cảm thấy khi con gái cau mày lẩm bẩm nói chuyện, rất giống cha của mình.
“Được rồi, bà nội đi thăm dì vẫn chưa về.” Khương Cẩn lễ phép cười với Triệu Lan Hoa: “Bác còn chưa ăn cơm trưa, vậy sao không nhanh về nhà nấu cơm đi?”
“Nếu bác trai không về ăn cơm thì bác cứ để muộn rồi nấu cũng được.”
Nói xong, cô còn cười với cô bé đang được chị dâu bế: “Phỉ Phỉ, chiều nay chị dẫn em đi chơi nhé!”
“Vâng ạ!” Cô bé mút tay, mỉm cười nói: “Chị, em ngoan lắm!”
Chị Hải cười bảo: “Thôi được rồi, mẹ con bác về ăn trứng hấp đây.”
Mẹ con họ vừa đi khỏi, Khương Cẩn nhìn bà bác còn đang đứng lì chưa chịu đi, bước đến bên em trai, tay phải giữ lấy tay nó, tay trái mạnh mẽ đánh vào mông nó, mắng lớn: “Đồ nhóc nghịch ngợm, nhà không thiếu cơm thiếu áo mà lại dám ăn trộm, em không thấy xấu hổ à?”
“Chị cảnh cáo em, sau này đừng nói là trộm dưa hấu dù là trộm một quả cà chua thôi, chị cũng sẽ bẻ gãy tay em, em tin không?”
Khương Cẩn cảm thấy đánh em trai một trận mỗi ngày là một niềm vui khó tả.
Mặt Triệu Lan Hoa vô cùng khó coi, mấy hôm trước trời mưa nhiều, cây cà chua nhà bà ta bị úng rễ hết nên bà đã đến ruộng nhà Khương Cẩn hái vài quả cà chua còn xanh.
Dĩ nhiên lúc đó bà ta không nói với họ, dù gặp Khương Cẩn nhưng bà ta cũng chẳng nói gì.
Bây giờ lại nhắc chuyện cũ, rõ ràng là nói móc bà ta. ( truyện trên app t.y.t )
Bà ta không vui, xụ mặt nói: “Vệ Dân, tháng sau nhà tôi phải đóng học phí cho Hạo Hạo, nuôi một đứa học đại học đâu có dễ, cậu nhớ trả tôi khoản nợ một ngàn đồng mà tôi đã cho anh vay, tôi đang cần dùng gấp.”
Bị người ta đến đòi nợ, Khương Vệ Dân xấu hổ tới đỏ mặt, nắm chặt tay lại, nói nhỏ: “Được, tôi sẽ cố gắng thu xếp, nhanh chóng trả lại chị.”
Triệu Lan Hoa liếc mắt nhìn Khương Cẩn với vẻ đắc ý, hừ một: “Sao mà các người không có tiền được? Nếu không có tiền, vậy tại sao ăn sung mặt sướng như vậy!”
Nói xong xoay người rời đi.
Khương Vệ Dân nhìn con gái, rồi lại nhìn con trai đang thút tha thút thít, thở dài, nhỏ giọng nói: “Thôi vào ăn trưa đi!”
Ông đi ra giếng sau sân, rửa tay rửa mặt trong chậu nước.
Khương Cẩn nhìn bàn tay thô ráp, móng tay và kẽ ngón tay đầy bùn đất của cha, trong lòng thấy chua xót.
Trong nhà bây giờ thật sự thiếu tiền, bản thân cũng không thể nghĩ đến việc xin tiền gia đình nữa.
Nhưng lúc trước nhà cô đã vay mượn cô ruột khoảng hai nghìn đồng, nên cũng ngại mở miệng mượn thêm.
Tuy nhiên, làm bất cứ việc gì cũng cần vốn, lúc này cô mới thực sự hiểu cảm giác khó khăn khi thiếu tiền.
Tối hôm đó, anh họ Khương Vệ Cường xách một quả dưa hấu năm, sáu cân đến nhà, lúc đó Khương Vệ Dân và hai con đang ngồi trước nhà mới hóng mát cùng gia đình Khương Hải Quyền.
Buổi chiều, Khương Cẩn và em trai đã đổ ít nước lên nền xi măng nhà mới, giờ gió thổi vào rất dễ chịu, trong sân mấy đứa nhỏ đang chơi nhảy dây dưới ánh đèn mờ.
Mặc dù đã là người trung niên nhưng Khương Vệ Cường trông vẫn trắng trẻo, mắt to mày rậm, khuôn mặt hiền hòa, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần dài xanh, đi giày vải, trông rất thân thiện.
Đương nhiên, giọng của ông ấy cũng rất ngọt: “Hải Quyền cũng ở đây à! Vệ Dân này, tính của chị dâu hơi thẳng, nói năng khó nghe, các chú đừng để bụng với em ấy.”
Ông đặt quả dưa hấu trước mặt Khương Cẩn, cười hiền hòa: “Để vào nước giếng ngâm một lúc là ngon lắm đấy, Cẩn Cẩn à, ăn xong thích thì cứ sang ruộng nhà bác hái nhé."
Khương Cẩn mỉm cười cảm ơn, không nói thêm gì.
Khương Hải Quyền dù là họ hàng xa, tuy mới ba mươi tuổi nhưng tính tình nhanh nhẹn, vừa trò chuyện đôi câu liền bế con về nhà.
Dù sao, buổi trưa vợ ông đã kể lại mọi chuyện, ông cũng đoán tối nay Khương Vệ Cường sẽ đến.
Anh họ cả này khôn ngoan quá, ông không thích giao du, tránh được thì cứ tránh.
“Con đi rót ly nước nguội cho bác.” Khương Vệ Dân cứng nhắc nói, rồi quay sang nói với anh trai: “Anh à, khoản nợ của anh, tối kia em sẽ đem trả."
Ngày nay đa số mọi người vẫn thật thà chất phác, nhất là Khương Vệ Dân, mở lời vay tiền là đã ngại ngùng rồi.
Nhưng vì chị dâu đã đến tận nơi đòi, chiều nay ông đã thỏa thuận với gia đình đang thuê ông làm việc, họ đồng ý trả trước tiền công vì quý anh.
Nhờ có khoản này cộng với ít tiền mặt trong nhà đang có, ông có thể gom đủ trả nợ.
Khương Vệ Cường cười: “Không cần gấp thế đâu, các chú cứ xoay sở dùng trước đi, tháng sau trả cũng được mà.”
Rồi ông ta lại bắt đầu than vãn: “Thằng Hạo Hạo nhà anh thật sự tốn kém quá, nuôi một đứa học đại học không dễ chút nào, chị dâu chú lại không đi làm, cả nhà bốn miệng ăn đều trông cả vào anh, nếu có tiền, anh đã chẳng đòi gấp lúc này đâu, nhìn nhà chú còn chưa có cửa đàng hoàng cơ mà."