“Còn có chuyện như vậy sao?” Tưởng Hân Di nghe xong thì cau mày, nhưng cô ấy không hét lên, trái lại còn ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nói: “Ở đại học, đa số sinh viên đều học để trau dồi bản thân, nhưng đúng là tớ cũng từng nghe qua, có vài người đến trường chỉ để lấy bằng để ra ngoài có cái danh đẹp mắt.”
Cô ấy liếc nhìn Khương Cẩn một cái, thấy cô không lộ vẻ hoảng sợ, cô ấy biết Khương Cẩn đã hiểu ý mình, lúc này mới đưa ra ý kiến: “Hay là tớ đi cùng cậu tìm Lâm Lẫm nói rõ, để sau này cậu ta tránh xa cậu ra?”
Mấy hôm trước, Tưởng Hân Di từng nói riêng với cô rằng bố ruột mình là phó chủ nhiệm phòng đào tạo. Khương Cẩn hiểu ra. Cô vốn đã nghi ngờ Tưởng Hân Di có người nhà làm trong trường, vì có rất nhiều tin tức cô ấy đều biết sớm.
Tưởng Hân Di cũng đang lo lắng: “Hay là để bố tớ nói chuyện với phụ huynh của họ?”
“Chưa cần đâu!” Khương Cẩn hiểu ý cô ấy, nhưng cô nghĩ vẫn chưa đến lúc: “Có ánh sáng thì ắt sẽ có bóng tối, tớ sẽ cẩn thận.”
“Có ánh sáng thì ắt sẽ có bóng tối?” Tưởng Hân Di thấy câu này rất thú vị: “Cẩn Cẩn, câu này của cậu nói đúng ghê!”
Sáng hôm sau, Khương Cẩn đến lớp như thường lệ. Tan học, sau khi thu dọn sách vở, cô định ghé qua phòng học khác để nghe giảng, nhưng bị Lâm Lẫm chặn lại ở góc hành lang. Trông anh ấy có vẻ hơi căng thẳng, mở lời một cách lấp lửng: “Cậu làm được mấy bài nâng cao môn Toán chưa? Có muốn thảo luận cùng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play