Một câu “anh rể” nhẹ bẫng của Chu Thời Tầm thật sự khiến Giang Tiễu muốn giết người, anh ta không kìm được, mắng: “Chu Thời Tầm, anh có liêm sĩ tí được không?”
Chu Thời Tầm hơi nhếch đuôi mắt, chẳng để tâm.
Thật ra trút giận xong, Giang Tiễu đã bình tĩnh lại. Đến hôm nay, anh có thể ngồi ở vị trí đứng đầu tập đoàn, một tay chèo lái nhà họ Giang, tất nhiên không phải dựa vào tính cách bốc đồng dễ bị kích động. 
Đối đầu với Chu Thời Tầm, sau này anh vẫn còn cơ hội.
Hiện tại, việc quan trọng nhất với anh đó là phải biết được Giang Hi sống thế nào trong mười tám năm qua. Màn trút giận vừa rồi chỉ đơn giản là trả thù cho lần trước thấy Giang Hi bị Mạnh Gia Cơ đánh đập và nhốt vào lồng. Còn thực tế, anh vẫn hoàn toàn mù tịt về quá khứ của cô. 
“Cô ấy không quan tâm đến vết thương trên da thịt, là bởi vì trong lòng cô ấy còn giấu nỗi đau thấu xương hơn.” Chu Thời Tầm lấy ra một bao thuốc, đưa về phía Giang Tiễu, ngón tay bật nắp hộp, giọng lạnh lẽo: “Trước khi tìm được vết thương thật sự, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh đang nhắc nhở Giang Tiễu, cũng đang cảnh tỉnh chính mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play