Thích Trường An thấy cô mếu, sắp khóc ra đến nơi, hắn tiến lên một bước, đến gần cô hơn, cố hết sức khiến giọng mình dịu dàng hơn nữa, "Phong Quang, làm sao vậy?"
"Thích Trường An..."
Phong Quang cắn môi, khuôn mặt cô hiện cảm xúc tự ghét bỏ chính mình, "Tam sư huynh là người cùng lớn lên với ta, tuy gần đây huynh ấy không thích chơi cùng ta, mà thích tìm Hoa Nhan chơi cùng nhưng rốt cuộc huynh ấy vẫn là sư huynh ta, cũng thật sự từng làm bạn bên cạnh ta. Vậy mà hiện tại ta cảm thấy cho dù ngươi làm bị thương huynh ấy, ta vẫn muốn cứu ngươi ra ngoài, ngươi nói xem có phải ta rất xấu xa hay không?"
Thích Trường An còn tưởng là đại sự gì, sau khi nghe cô kể ra như vậy, hắn lại buồn cười, nhẹ nhàng nắm cánh tay cô, ôm cô vào lòng. Khi Phong Quang dựa lên ngực hắn, cả thân mình cô liền cứng đờ.
"Phong Quang không phải nữ nhân xấu xa, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, luôn luôn phân chia nặng nhẹ, cho dù là cha mẹ có hai đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ có lúc bất công."
Cằm Thích Trường An đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói:
"Những điều đó đều là lẽ thường của con người. Ví dụ ngay như, nếu hôm nay Phong Quang và Hoa Nhan đồng thời gặp nguy hiểm, ta đoán... Tam sư huynh của nàng cũng sẽ lựa chọn cứu người sau."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT