Thời gian vẫn luôn trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã tới mùa đông rồi, mấy ngày nay Vân phi không đến tìm Nhàn Mạch gây phiền toái nữa, Thừa tướng tấu lên, khuyên bệ hạ hãy giao Đại hoàng tử đã mất mẹ cho hoàng hậu dưới gối không con nuôi nấng, hoàng hậu không có con, giao Đại hoàng tử cho nàng nuôi nấng, đây là một chuyện hết sức hợp lý hợp tình, nhưng bệ hạ còn chưa nói gì, hoàng hậu nương nương đã mở miệng, lấy lý do thân thể không khỏe, không thể chăm sóc được hoàng tử đã lớn, lại khuyên bệ hạ để Đại hoàng tử được đặt dưới danh nghĩa An phi .
Thừa tướng tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, Nhàn Nhượng thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng giao Đại hoàng tử cho An phi nuôi nấng.
Còn thân thể hoàng hậu thì làm gì có chỗ nào không khỏe chứ, chỉ là nàng ấy mang thai thôi.
Mà Nhàn Nhượng chưa bao giờ bước vào tẩm cung của nàng, nàng sẽ không thể nào mang thai được, nhưng nàng lại thật sự mang thai.
Chuyện này chỉ có một mình Phong Quang biết.
Phong Quang nhìn cái bụng hơi hơi phồng lên của Dung Thính Tuyết, im lặng hồi lâu không nói gì, đơn giản là vì hôm nay ăn tết, nên cô mới muốn tới cung Phượng Nghi vẫn luôn quạnh quẽ để nhìn xem sao, nhưng vừa thấy thế này, cô liền choáng váng.
Biểu hiện của Dung Thính Tuyết thật ra lại hết sức tự nhiên hào phóng, "Ta chẳng qua là mang thai mà thôi, chứ đâu phải trở nên xấu xí, ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy làm cái gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT