Nghe thấy hai chữ "lớn tuổi" này, sắc mặt Trác Vân liền tối sầm lại, trong hậu cung này, tuổi của nàng ta là lớn nhất, ngoài ngôi vị Hoàng hậu ra, đây chính là điều thứ hai mà nàng ta không muốn bị người ta nhắc tới.
Cho nên nàng ta cũng phản kích:
"Con của chính mình bị người ta bắt nạt, làm cha mẹ sao có thể mặc kệ được đây? Hoàng hậu chưa bao giờ làm mẫu thân, dĩ nhiên không thể nào hiểu được."
Nếu Dung Thính Tuyết muốn bóc vết sẹo của nàng ta, vậy đương nhiên nàng ta cũng chỉ có thể không cam lòng yếu thế, là Hoàng hậu thì đã sao? Không được bệ hạ sủng ái, không có hoàng tử ở bên, vậy thì nàng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.
Nhưng trên mặt Dung Thính Tuyết tại không hiện ra bất cứ vẻ giận dữ nào, nàng vẫn ưu nhã trước sau như một mà nói:
"Vân phi quan tâm thái quá đến Nhị hoàng tử như vậy là không được rồi, chuyện của trẻ con, đương nhiên chỉ có thể để chúng tự mình giải quyết, chẳng phải người nói Đại hoàng tử bắt nạt Nhị hoàng tử sao? Như vậy đi, hay là chúng ta để bệ hạ triệu tập văn võ bá quan, cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng từ đấu một trận chiến công bằng, nếu Nhị hoàng tử thắng, cũng coi như rửa được mối nhục xưa, nếu Nhị hoàng tử thua ấy mà..."
Như Nàng nghiêm túc kiến nghị, cuối cùng lại nhịn không được mà tự mình bật cười trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play