Nhàn Nhượng chỉ cảm thấy quang cảnh rách nát trên đường này khiến ông ta không vui, ông ta đã đi hồi lâu, mà vẫn không thấy được chuyện gì đặc biệt cả, ngay lúc ông ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải quẻ bói của Quốc sư có nhầm lẫn hay không, thì từ trên một cái cây bỗng nhiên rơi xuống một chiếc tua rua màu đỏ, ông ta ngừng lại, không ra lệnh cho Ma Viên, mà tự mình tiến lên nhặt nó, lúc này, ông ta nghe được giọng nói thấp thoáng truyền đến từ trên cây, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đứa bé choai choai đang dựa vào trên cây để ngủ, dường như đang nói mơ.
"Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhỉ xu chiến giả lao. Cổ thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân. Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chỉ dã. Cổ địch dật năng lao chi, bão năng cơ chỉ, an năng động chỉ. Xuất kỳ sở tất xu, xu kỳ sở bất ý. Hành thiên lí nhi bất lao giả, hành ư vô nhân chỉ địa dã..."
"Ừm, đây là... binh pháp!?"
Giọng của Nhàn Nhượng dường như quấy rầy tới đứa trẻ trên cây, cậu bé theo bản năng muốn duỗi tay dụi mắt, lại quên mất mình vẫn còn ở trên cây, vừa mất cân bằng, liền rơi từ trên cây xuống, Nhàn Nhượng ít nhiều gì cũng đã từng tập võ, ông ta nhẹ nhàng đỡ được đứa trẻ, chỉ cảm thấy tướng mạo đứa nhỏ này cực kỳ thân thiết.
Đứa trẻ lập tức giãy giụa muốn xuống, sau khi đứng vững, lại chân thành nói lời cảm tạ, "Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng mà... quần áo ta đã bẩn, sẽ làm bẩn lây sang quần áo của ngươi, xin lỗi."
Quần áo trên người đứa nhỏ rách tung toé, ống tay áo cuốn lên làm lộ ra một đoạn cánh tay còn ở vết tím xanh, dáng người gầy nhom, vừa thấy đã biết là không được ăn no bụng.
Trong cung lại có đứa trẻ bị ức hiếp bực này, ngay cả Ma Viên nhìn cũng không đành lòng. Nhàn Nhượng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT