"Nếu huynh cảm thấy ta xinh đẹp thì đừng thích Phong Mị Âm nữa, thích ta có được không?"
Tu Già: "..."
Lời nói của cô quá mức trắng trợn, hắn bỗng nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào mới tốt.
Không thấy hắn trả lời, cô cũng không nói gì nữa. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ và đều đặn của cô, cô đã ngủ rồi.
Hắn không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn vào giờ phút này có hơi kỳ quái.
Sáng hôm sau, Tư Già dẫn Phong Quang ra khỏi quán trọ, nói là muốn đi thăm phong cảnh ở thị trấn này, thực tế là hai người đi tìm đường. Đúng như lời Tư Già nói, không có đường nào để rời khỏi thị trấn này, không phải là bị phá hủy mà như thể con đường ấy không hề tồn tại vậy.
Từ trước tới giờ Phong Quang đều luôn rất nhát gan, giờ thì nhất quyết không cho Tư Già ở cách mình quá xa. Tư Già cũng không lạnh lùng đuổi cô ra khỏi phòng nữa mà để mặc cô đi vào, đúng lúc màn đêm vừa buông xuống thì giờ biểu diễn của gánh hát cũng bắt đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT