Tiêu Phần ha ha cười nói: “Nếu không ngại quân sư cứ việc nói một câu, ngươi muốn ta ban thưởng cho ngươi cái gì?”

“Bệ hạ, thần cũng không cầu cái gì, nhưng có một chuyện thỉnh bệ hạ có thể cho binh sĩ chiến thắng hồi triều lần này có thể nghỉ ba ngày, cũng có thể cho phép bọn họ về nhà gặp mặt người thân thì thật tốt.” Tư thái Bạch Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh lại làm cho người ta thấy rằng hắn nhất định không phải là vật trong ao.

“Được, quân sư quả nhiên rộng lượng, lần này có thể chiến thắng trở về trẫm tự nhiên là muốn ban thưởng cho tất cả các binh sĩ, vậy liền theo lời của quân sư cấp ba ngày nghỉ cho bọn họ, hơn nữa còn ban thưởng thêm ba năm bổng lộc.”

“Thần thay mặt các binh sĩ đa tạ bệ hạn ban ân.”

“Tốt, tốt, tốt.” Tiêu Phần liên tục nói ba chữ tốt, long tâm của hắn vui mừng cho gọi những ca nữ đã đợi sẵn một thời gian dài để trợ hứng.

Ăn uống linh đình, người người hòa hợp.

Có vài người trời sinh nhất định sẽ thu hút chú ý của người khác, ví dụ như Hạ Khởi Mộng đang che giấu thân phận, ngược lại có vài người lại nhất định có tố chất là người qua đường không có người thấy cũng không có người để ý, cái gọi là đệ nhất mỹ nhân cũng chỉ là nhân vật làm nền ở trong yến hội hoàng thất này mà thôi.

Vương Từ chú ý trên quần áo của Phong Quang có vết ố bẩn do bị rượu dính vào, “Sao lại không cẩn thận như vậy, trở về xe thay đổi y phục mau đi.”

“Dạ, nương.”

Thân là thiên kim danh môn nhất định không được phép có bất kỳ một tỳ vết nào, những thiên kim tiểu thư mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị nhiều hơn một bộ quần áo là để ứng phó với các tình huống đột ngột như thế này.

Tiểu Lục nhìn thấy tiểu thư nhà mình bỗng nhiên quay lại, nàng rất nhanh liền hiểu được tại sao lại thế này, hôm nay đến hoàng cung thì Tiểu Tử cũng không đến cho nên nàng phải ôm hết mọi việc chăm sóc cho tiểu thư. Nàng đỡ Phong Quang lên xe, “Tiểu thư, người ở bên trong thay quần áo, nô tỳ sẽ trông coi ở bên ngoài.”

“Được.” Phong Quang đi vào liền đóng cửa xe lại.

Thật ra nàng chỉ cần đổi áo ngoài mà thôi nhưng phải nhớ đây là cổ đại, chỉ cần áo ngoài của ngươi mặc không được tốt thì xem như là quần áo không chỉnh tề, nàng rất nhanh liền thay xong, đột nhiên nàng nghe thấy bên ngoài có âm thanh người ngã xuống, cửa xe mở ra, một ánh sáng lạnh lóe lên, thanh kiếm đã đặt trên cổ nàng.

“Tiểu thư phủ thừa tướng?” Nam nhân một thân áo đen, khuôn mặt tầm thường không có gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt đó đen đến mức khiến người ta khiếp đảm, giống như nếu Phong Quang trả lời không phải, thanh kiếm này của hắn sẽ chém xuống.

Phong Quang trấn định gật gật đầu.

Hắn vừa lòng nàng không la lên, đi vào trong xe cười nói: “Không cần khẩn trương, ta chẳng qua muốn ngươi giúp ta một việc mà thôi.”

“Nha hoàn của ta và phu xe…”

“Yên tâm, bọn hỏ chỉ bị hôn mê thôi.”

Nàng quét mắt qua ngực hắn, chỗ vải dệt màu đen đã bị máu tươi thấm ướt đẫm, “Ngươi muốn ta giúp gì?”

“Ta có thể ra khỏi thành hay không, ngươi còn hay không còn sống đều phải xem danh vọng phủ thừa tướng của ngươi mọi khi như thế nào.” Hắn cười, tay điểm trúng một huyệt đạo tại bả vai của nàng.

Phong Quang lập tức không thể động đậy.

“Ngươi ngoan một chút ta sẽ giữ lại đầu lưỡi cho ngươi.”

Sắc mặt nàng trắng nhợt.

Nam nhân ngồi xuống đối diện nàng, rất nhanh sau xe ngựa chạy đi Phong Quang mới biết là ở bên ngoài còn có đồng bọn của hắn.

Hắn bị thương tương đối nghiêm trọng, cởi bỏ áo lộ ra lồng ngực cường tráng, bên ngực trái còn có một lỗ máu, chỉ thiếu một chút nữa một kiếm đó đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn. Hắn dùng miệng cắn nút chặn lọ thuốc đem kim sang dược đổ lên miệng vết thương, tuy hắn không phát ra tiếng nhưng tiếng thở gấp của hắn chứng minh chuyện bôi thuốc này có cảm giác tương đối khổ sở.

Cuối cùng hắn xé xuống một khối vải băng bó lại miệng vết thương thật tốt, tất cả đã xử lý xong hắn mới giương mắt nhìn đến cô gái đối diện sắc mặt ửng đỏ, hắn nhíu mày một cái, “Cơ thể của ta như thế nào?”

“Ngươi cần phơi nắng nhiều lắm.”

Ha… ý là nói hắn rất trắng, cho dù dùng để hình dung nam nhân rất không ổn nhưng hắn vẫn cảm thấy vinh hạnh sâu sắc mà nói: “Đây là ưu điểm mà ta khó có được.”

Cuối cùng thì hôm nay Phong Quang cũng phải chửi tục một câu.

Canh phòng của Đế đô nhanh chóng trở nêm nghiêm ngặt hơn bởi vì Quỷ vương hạ lệnh, trong thành có gian tế của Quảng Lưu quốc, phải tróc nã truy án, cho dù là xe ngựa của hoàng thân quốc thích đều phải dừng lại kiểm tra.

Đến cửa thành, tên ngụy trang thành phu xe nhỏ giọng hỏi người trong xe, “Chủ nhân, làm sao đây?”

“Không cần hoảng, cứ như bình thường.” Nam nhân bình tĩnh trấn định, vết thương trên người ngoại trừ làm cho hắn mất máu mà sắc mặt có vài phần tái nhợt thì hầu như không có ảnh hưởng gì khác, hắn còn có thể nhàn rỗi tươi cuời với Phong Quang, “Muốn cầu cứu với quan binh? Ta có thể cam đoan trước khi bọn họ xông lên ngươi đã là một cỗ thi thể.”

Phong Quang nhìn hắn không nói gì, hắn cảm thấy không thú vị bĩu môi, Đại Duy quốc này cũng chỉ có một nữ nhân thú vị mà thôi.

“Dừng xe!” Quan binh trấn thủ cổng thành cản xe ngựa bọn họ lại, “Xuống xe kiểm tra.”

Phu xe cười lấy lòng nói: “Đại nhân, đây là xe ngựa của phủ thừa tướng, trong xe ngựa là tiểu thư quý phủ chúng ta đang ngồi.

“Thì ra là thiên kim thừa tướng, xin thứ lỗi cho hạ quan vô lễ, Quỷ vương điện hạ có lệnh xe ngựa ra khỏi thành đều phải được kiểm soát qua, thỉnh tiểu thư đừng làm hạ quan khó xử.”

“Này… đại nhân, tiểu thư nhà ta nhiễm phong hàn, không thể gặp gió, có thể dàn xếp một chút không?”

“Chức trách của ta…”

Âm thanh bên ngoài người ở trong se đều nghe được rõ ràng rành mạch, nam nhân có chút tán thưởng nói: “Xem ra Quỷ vương điện hạ đúng là có cách dạy dỗ thuộc hạ.”

Tay của hắn đã nắm lấy kiếm treo bên hông.

Phong Quang thức thời ra tiếng, “Đó là quan quân của Hổ doanh trại phải không?”

Ánh mắt của nam nhân giống như độc xà nhìn chằm chằm cơ thể nàng.

Quân sĩ bên ngoài không nghĩ tới tiểu thư bên trong có thể nói ra doanh trại binh sĩ của mình, sửng sốt trong chốc lát mới đáp: “Đúng vậy.”

“Ta vì thân thể không khỏe mới rời khỏi cung yến, biểu ca từng nói với ta rất nhiều chuyện phát sinh lúc chiến đấu, hơn nữa đối với Hổ doanh trại khen không dứt miệng, nhìn thấy quan quân làm việc tận trung với cương vị như vậy ta liền đoán là người của Hổ doanh trại, quả nhiên ta đoán đúng rồi.”

“Xin hổi biểu ca của tiểu thư là?”

“Thiếu chút nữa ta đã quên nói ta là chính nữ của phủ thừa tướng, Quỷ vương điện hạ là biểu ca của ta, cũng là…” Chưa nói xong lời cuối cùng nhưng thiếu nữ xinh đẹp e lệ cũng đã có thể làm cho người ta đoán ra đáp án.

Toàn bộ cuộc đối thoại đều được người nam nhân áo đen trước mặt Phong Quang nhìn rõ, hắn hoàn toàn không nhìn ra nữ nhân này lộ một chút điểm nào là đang thẹn thùng.

Được nàng nhắc qua người ngoài mới nhớ chuyện Hoàng Đế ban thưởng một năm trước, đệ nhất mỹ nhân Đại Duy quốc xứng với Quỷ vương dũng mãnh thiện chiến đúng là một đoạn giai thoại. Nhưng vì Quỷ vương lãnh khốc vô tình lại nổi danh chinh chiến sa trường nên mọi người đã nhanh quên chuyện hắn còn có một vị hôn thê.

“Ta vốn định ra khỏi thành đến một ngôi chùa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, nhưng mà quan quân làm việc tận trung với cương vị như vậy, thôi thì ta không nên làm quan quân khó xử, ta sẽ xuống xe, hy vọng không làm bệnh khí lây qua cho quan quân.”

“Không không không… Thiên kim tiểu thư thân mình như vậy, vẫn nên lấy thân thể làm trọng, chuyện này liền thôi đi.”

“Như vậy, đa tạ quân gia.” Trong xe truyền ra lời cảm tạ hữu khí vô lực, thoạt nhìn thiên kim phủ thừa tướng đúng là bị bệnh.

Xe ngựa tiếp tục di chuyển, chậm rãi vứt bỏ cổng thành ở phía sau, bóng thành từ từ biến mất không thấy nữa.

Nam nhân dường như rất có hứng thú nói: “Thì ra ngươi là biểu muội của Quỷ vương, còn là hôn thê của hắn, thật sự nghĩ không ra nha.”

“Thân phận của ta đúng là như vậy, nhưng Quỷ vương điện hạ cảm thấy có hứng thú với chỉ huy chiến đấu hơn là có hứng thú với ta.” Cho nên đừng cho nàng thấy cái thứ ánh sáng đang lòe lòe trong mắt hắn nữa.

Hắn quả nhiên đã đi đến Hoàng cung! Chỉ sợ chuyện có gian tế đó đã xảy ra sau khi nàng rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play