Bởi vì âm mưu quỷ kế của nam phụ Bạch Trí, công ty nam chính Tống Mạch rơi vào tình trạng nguy hiểm trước nay chưa từng có, lúc mẹ hắn lấy cái chết ép hắn cũng là lúc hắn rơi vào đường cùng thì hắn cuối cùng cũng nhớ bản thân còn có một vị hôn thê xuất thân là con của nhà tài phiệt. Tống Mạch lựa chọn cùng Hạ Phong Quang kết hôn tất nhiên không phải vì yêu cô, mà trong nguyên văn cô vốn ngây thơ không biết chuyện này mà tưởng là Tống Mạch hồi tâm chuyển ý, năm năm sau đó một lần ở sân bay cô nhìn thấy Thu Niệm Niệm đem theo một bé trai cực kỳ giống Tống Mạch thì có thể tưởng tượng được cô đã giận dữ đến mức nào, dù sao bản thân là vợ hợp pháp của Tống Mạch nhưng lại không có con.

Phong Quang chỉ nhớ một ít tình tiết không có nghĩa đầu óc cô đã đem chúng quên sạch, Tống Mạch là thuộc loại hình tượng tổng tài bá đạo cường thủ hào đoạt, năm năm hôn nhân hắn đều không hề yêu Hạ Phong Quang một chút nào, biết được Thu Niệm Niệm có con của hắn, hắn chỉ sợ không thể lập tức thương lượng với Thu Niệm Niệm để cô làm tình nhân của hắn.

Vỗn lẽ hắn thương lượng cùng Thu Niệm Niệm như vậy, tình yêu của hắn chỉ dành cho Thu Niệm Niệm, mà Phong Quang bất quá chỉ là một con cờ của hắn, nhưng hắn lại không đoán được Thu Niệm Niệm khi biết bản thân mang thai lại lựa chọn xuất ngoại rời bỏ hắn.

Đúng vậy, Tống Mạch do dự.

Trong lòng Phong Quang cảm thấy một tia khoái trá, nữ phụ này cũng không phải vì làm nền cho tình yêu của nam nữ chính mà tồn tại.

Hạ Triều như cáo già mỉm cười, “Ai là Thu Niệm Niệm?”

“Là bạn bè của Tống Mạch và con.” Phong Quang ý tứ hàm xúc nhìn Tống Mạch, “Anh nói đúng không?”

“… Phải.” Ánh mắt Tống Mạch tối lại.

Phong Quang nghiêng đầu cười, “Đúng rồi, Tống Mạch anh đến nhà tôi là muốn làm gì?”

“Không có việc gì, chú Hạ, xin lỗi cháu còn có việc, hẹn gặp lại.” Tống Mạch giống như lúc đến, gương mặt lạnh lùng rời đi.

“Hôm nay tôi sẽ thông báo tin tức con và Tống Mạch giải trừ hôn ước.”

Nghe vậy, Phong Quang bất ngờ nhìn Hạ Triều, “Cha không phải không muốn con giải trừ hôn ước với anh ta sao?”

“Hắn chơi gái ở bên ngoài là một chuyện, nhưng lưu lại một đứa con ngoài giá thú lại là chuyện khác.” Lần đầu tiên Hạ Triều ở nhà bày ra bộ dạng sát phạt quyến đoán ở thương trường.

Ở cái vòng luẩn quẩn này, có bao nhiêu đàn ông không thích ở bên ngoài nuôi vài cái tình nhân? Nhiều người xem đó là một đoạn tình yêu, nhưng những người này đều biết, chỉ có người vợ môn đăng hộ đối mới có thể sinh con cho mình, không phải chỉ liên quan đến huyết thống mà còn là người thừa kế, có con riêng ở bên ngoài thật có thể nói là ngu tới tận cùng.

Hạ Triều từng vừa ý Tống Mạch không dây dưa với tình nhân, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà đưa một cô gái bình dân lên cao, hơn nữa nhìn phản ứng cuẩ hắn thì hắn cũng không tính làm cho Thu Niệm Niệm phá thai. Hạ Triều chẳng sợ vì Thu Niệm Niệm làm cho dứa bé biến mất nhưng chuyện này có một sẽ có hai, khó mà cam đoan không có Thu Niệm Niệm thứ hai cùng đứa bé lại xuất hiện.

Tống Mạch, rất ngu xuẩn.

Đúng vậy, ngu xuẩn.

Nếu Tống Mạch cưới Hạ Phong Quang, xác thực hắn có thể mượn lực nhà họ Hạ ổn định tình huống khủng hoảng tài chính của công ty Trát Nam, mà năm năm sau, Thu Niệm Niệm không chỉ sẽ mang theo đứa bé trở về mà còn có thể đem theo một đóa hoa đào mới là nam phụ thứ hai, cuối cùng Tống Mạch cùng nam phụ thứ hai hợp tác mới đạp ngã được Bạch Trí và Dư Lễ, nhưng bây giờ hắn không cưới được Phong Quang, tự nhiên Thu Niệm Niệm cũng sẽ không xuất ngoại, nam phụ thứ hai cũng không có lý do gì gặp được mà hợp tác.

Sau khi Hạ Triều rời đi, Phong Quang tiếp tục ngồi lên xích đu, khi đồng hồ báo thức chỉ hướng 6 giời Bạch Trí mới xuất hiện, hắn chậm một giờ so với mấy ngày trước, hắn cũng biết bản thân đến muộn sẽ chọc cô không vuôi nên hắn liền mang theo quà đến.

Phong Quang cố ý quay đầu đi, làm như không thèm để ý tới hắn.

Bạch Trí cười cười, ngồi ở đầu bên kia xích đu, hắn cầm lấy tay cô, “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”

“Nhất định là trên đường nhìn thấy mỹ nhân nào đó nên quên luôn thời gian.”

“Trên đường anh không thấy mỹ nhân, nhưng bây giờ trước mặt có một người.”

Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng, “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Anh bị đuổi việc rồi.”

“Cái gì?” Cô kinh ngạc quay đầu mới phát hiện hôm nay hắn không đeo kính mắt.

Cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, Bạch Trí hôn trán cô, “Công ty Tống Mạch không chống đỡ nổi nữa, cho nên hắn đuổi việc thư ký là anh rồi.”

“Chỉ đơn giản vậy sao?”

Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đại khái, nguyên nhân chủ yếu là do anh tạo ra nguy cơ tài chính cho công ty đi.”

Phong Quang: “…”

“Sao lại nhìn anh như vậy?”

“Anh nói rõ ràng coi, sao lại như vậy? Lúc đó anh không cho em đến công ty là vì anh sớm có âm mưu phải không?”

“Không sai.” Bạch Trí rất rộng rãi thừa nhận, “Tư liệu khách hàng của Trát Nam anh đều đem cho Dư Lễ, Dư Lễ rất có thủ đoạn, chỉ bằng cái này hắn có thể cướp đi hai phần ba khách quen của Tống Mạch, huống chi Tống Mạch còn lấy giá cao mua một khối đất không có chút giá trị nào.”

Phong Quang không dám tin hỏi: “Tống Mạch đâu có ngốc như vậy?”

“Bé con, em nên nhớ là mấy ngày nay vì lo yêu đương nên hắn đem toàn bộ công việc đều ném lên người anh, mỗi lần công tác đều chỉ có anh ra mặt nên rất nhiều người đã rất không vừa ý rồi.”

Từ ngày đầu tiên bắt đầu được Tống Mạch tin tưởng, Bạch Trí đã bắt đầu giăng lưới, ở trên con đập có một lỗi nhỏ rất khó phát hiện, cái lỗi nhỏ đó càng lúc càng lớn, đợi đến lúc bị người ta phát hiện ra thì cái đê đập đó đã muốn sụp đổ. Công ty Trát Nam rầu rĩ mắc nợ lại mất đi nguồn tiền tài trợ được duy trì bởi nhà họ Hạ, trừ bỏ đóng cửa cũng không có lựa chọn thứ hai.

Lại nói tiếp, chuyện này còn phải cảm ơn Thu Niệm Niệm, nhờ cô ban tặng, ít nhiều Tống Mạch mới có thể say mê yêu đương mà quên chính sự, Phong Quang trong lòng im lặng nói, quả nhiên, trong tiểu thuyết loại tổng tài mỗi ngày đều có thời gian hẹn hò mà không chậm trễ sự nghiệp đều là lừa người ta.

Nhưng cô vẫn có một việc không rõ, “Dư Lễ làm sao lại giúp anh? Lần trước em tìm anh ta nhờ giúp anh hắn đều không đồng ý.”

“Anh ta muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, anh đồng ý rồi.”

“Nhưng, anh nói là công ty Trát Nam mắt nợ khắp nơi sẽ tuyên bố phá sản rất nhanh mà?”

“Đó mới đáng tiếc nha, Dư tổng hắn lại nhầm một chuyện, mục đích của anh không phải chiếm đoạt công ty Trát Nam, mà là hủy nó, nếu hắn muốn 30% cổ phần thì cũng không có ai muốn tranh với hắn.” Chính là sau khi các cổ đông đều bỏ chạy hết, Dư Lễ lượm 30% cổ phần đó thì hắn liền phải gánh vác nợ nần rất nhiều.

Phong Quang ngã vào lòng hắn cười, “Anh đào hố gạt Dư Lễ, ha ha ha, em luôn nhìn bộ dạng hắn như vậy mà khó chịu lâu rồi, hắn mà biết bản thân bị bố nhất định tức đến chết!”

Bạch Trí nhẹ nhàng vô về lưng cô để tránh cô cười đau sốc hông.

Đợi cười đủ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp động, “Vậy… thù của anh có tính là báo xong rồi không?”

Hắn gật đầu, gương mặt hờ hững, lúc trước nhìn không ra hắn lưng có mang thù, nay cũng không nhìn ra hắn thoải mái vì báo được thù, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”

“Vậy chúng ta…” Phong Quang rời khỏi lòng hắn ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ.

Bạch Trí bất lực với lo lắng của cô, nắm tay cô nâng lên, “Em nhìn xem đây là cái gì?”

“Nhẫn!?” Trên ngón áp út tay trái của cô, một chiếc nhẫn bạc rạng rỡ phát sáng dưới nắng ấm chiều tà, Phong Quang kích động đứng lên, “Anh đeo cho em lúc nào vậy!?”

“Lúc em bắt đầu không để ý đến anh.”

Cô không biết lúc bắt đầu không nhìn hắn, hắn cuối cùng cầm tay cô đeo vào như thế nào…

Hiện tại không phải lúc nghĩ tới cái này!

“Anh anh anh… Anh đeo nhẫn cho em là có ý gì!?”

Bạch Trí cũng đứng lên, như có bóng đêm tràn trong mắt hắn lại nhiễm ánh vàng của mặt trời đang lặn xuống, dịu dàng mềm mại, “Nếu không phải cầu hôn thì em nghĩ còn có lý do gì?”

Tiến triển quá nhanh, Phong Quang đỏ mặt, một hồi lâu không nói nên lời.

“Một giờ trước, Tống Mạch đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hắn vì hắn sẽ kết hôn với Thu Niệm Niệm.”

Đầu cô trống rỗng, “Thì sao?”

Bạch Trí đem cô kéo vào lòng, “Anh không thích bị Tống Mạch đánh bại.”

“Để ý như vậy…”

Lời của cô chưa nói hết, môi đỏ đã bị nụ hôn cực nóng của hắn đè xuống, không giống như trước đây, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, cô thậm chí cảm nhận rõ ràng sự kích động lộ ra trên người hắn, hắn đã có khát vọng của riêng mình.

Trong đầu Phong Quang hồ đồ choáng váng, được rồi, cho dù lý do như thế, cô cũng nguyện ý gả cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play