“Bạch tiên sinh, xem ra không chỉ tôi mà Phong Quang cũng biết thân phận của cậu, nói không chừng Phong Quang đã đoán được cậu ở bên cô ấy chẳng qua là muốn lợi dụng cô ấy thôi, như vậy bây giờ cậu tính làm sao ha?”
Tới tận lúc lái xe, trong đầy Bạch Trí không ngừng vang đi vang lại lời nói của Bạch Trí đến mức người bên cạnh nói gì hắn cũng không nghe thấy.
“Bạch Trí, Bạch Trí…” Thấy hắn không để ý mình, Phong Quang đề cao giọng, “Bạch Trí!”
Thắng gấp một cái, Bạch Trí đem xe dừng ở lề đường quốc lộ, hơi hơi nghiêng tay, không biết gì hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em đang hỏi anh khi em rời đi Dư Lễ đã nói với anh chuyện gì? Hỏi anh anh cũng không trả lời, bí mật gì à, bọn anh muốn gạt em chuyện gì sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt lộ vẻ đừng hòng lừa gạt cô.
“Không phải em có việc gạt anh sao?” Bạch Trí tiên phát chế nhân nói, giọng không lộ cảm xúc: “Trước khi anh đến, em cùng Dư Lễ nói cái gì?”
“Em…” Cô cắn môi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quay đầu, “Gió lớn quá, em cái gì cũng không nghe thấy!”
Bạch Trí áp lên người cô bắt nạt, đem cô vây lại trên ghế, “Em muốn Dư Lễ giúp anh đối phó Tống Mạch, thù lao là gả cho cậu ra, anh nói đúng không?”
“Cái gì? Hắn nói với anh vậy sao!?” Phong Quang kinh hãi lắp bắp, sau đó lập tức nguyền rủa Dư Lễ trong lòng một trăm lần, “Em có tìm hắn thương lượng chuyện giúp a, nhưng mà không có nói chuyện sẽ cưới hắn nha! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, hắn rất yêu cô ấy, một tháng sau bọn họ sẽ kết hôn… Khoan đã, anh nói gạt em!”
Cô nhìn thấy vẻ mặt ra vậy của hắn, bất giác hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô đẩy hắn ra mím môi giận dỗi.
Bạch Trí nhẹ giọng cười, “Em biết thân phận của a.”
“… Biết.” Cô do dự thật lâu mới trả lời, “Là cha em cho người điều tra, ông ấy nói cho em.”
“Cha em còn nói gì không?”
Đôi mắt Phong Quang buồn bã một chút, “Nói anh chỉ là lợi dụng em thôi, mượn sức nhà họ Hạ lật đổ Tống Mạch.”
Bạch Trí đồng ý gật đầu, “Cha em nói rất có lý.”
Ánh mắt cô nhìn xuống.
“Nhưng mà tuy rằng có đạo lý thì vẫn có chỗ không đúng.”
Vừa mới cảm thấy chán nản cả người cô lại lập tức ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn.
Bạch Trí thấy biểu tình thay đổi liên tục của cô thật sự rất thú vị, đem cô kéo vào lòng, khóe môi đều là ý cười thản nhiên, “Anh nói rồi, chạm qua em, anh sẽ không nhường em cho bất kỳ ai.”
“Cho nên?” Cô giương mắt lắp bắp bởi vì vẫn chưa nghe thấy chính miệng hắn nói câu mà cô muốn nghe nhất.
Bạch Trí nhận thua thở dài, môi áp lên thái dương cô, ba chữ đó âm thanh rất nhỏ, thong thả mà có lực, từng chữ rõ ràng được nói ra.
Ba chữ này ngoại trừ Phong Quang, sẽ không bao giờ còn người nào nghe thấy nữa, cô cười nhào vào lòng hắn.
Trên đường trở về, trên mặt Phong Quang đều lộ ra vẻ thỏa mãn ý cười, đừng nhìn Bạch Trí bề ngoài nói chuyện lịch sự khiêm tốn, trên thực tế hắn đối với ai cũng lạnh lùng, có thể nghe được hắn tỏ tình không phải chuyện đơn giản đâu. Cô không còn sợ mọi việc theo nguyên văn mà xảy ra, chuyện hắn sẽ có cảm tình với Thu Niệm Niệm nhất định không có, tất nhiên cũng do Phong Quang không giống Thu Niệm Niệm ở mặt tình cảm, cô thích chủ động tiến tới.
Nhưng mà cảm tình sung sướng cũng không duy trì được lâu, bởi vì trên quốc lộ cách bờ biển không xa bọn họ nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhai.
Tống Mạch và Thu Niệm Niệm.
Phong Quang nhìn Bạch Trí ý muốn để hắn đưa ra quyết định.
Bạch Trí lại xem như không thấy Tống Mạch và Thu Niệm Niệm, như bình thường trực tiếp lái xe qua người bọn bọ, mà đôi tình nhân còn say mê liếc mắt đưa tình nhau cũng không chú ý đây là xe của người quen.
Bạch Trí đưa Phong Quang về nhà, trước khi xuống xe Phong Quang cho hắn một cái hôn nồn nhiệt đủ tiêu chuẩn, thành công trêu hắn bốc hỏa còn cô thì dễ dàng xuống xe chạy về cửa lớn nhà họ Hạ.
Nhóc con hư hỏng.
Bạch Trí tựa lưng vào ghế ngồi điều chỉnh hơi thở, suy nghĩ cũng vì vậy mà mở ra, mà xem ra cô cũng không biết bản thân từ ba năm trước đã quen biết Dư Lễ, bất quá quen biết cũng chỉ là quen biết, Dư Lễ năm đó vốn từ chối hợp tác cùng hắn lật đổ Tống Mạch, mà hôm nay sau khi Phong Quang rời khỏi, Dư Lễ lại nhắc tới chuyện này, hơn nữa còn đồng ý ra tay, nhưng đến lúc đó hắn muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, Bạch Trí đồng ý, thực tế hắn không hề coi trọng công ty Trát Nam, Dư Lễ muốn gì cũng đc.”
Bạch Trí tự nhủ đã có thể hành động.
Khi cuối cùng cũng như ý cùng Bạch Trí đi hẹn hò ở công viên một ngày sau đó, kế tiếp vài ngày Phong Quang đều bị Bạch Trí yêu cầu đợi ở nhà, cô đương nhiên không muốn, nhưng Bạch Trí mỗi ngày đều đến đây thăm cô, chỉ cần thấy bạch trí thì bao nhiêu bất mãn của cô đều quên hết.
Phong Quang lại ngồi xích đu ở trong sân giết thời gian chờ Bạch Trí đến tìm cô, Hạ Triều đi ngang qua hừ một tiếng, “Có bạn trai liền quên cha.”
Cô liếc trắng mắt một cái, “Ai biểu Bạch Trí đối xử tốt với con còn hơn cha.”
“Cổ tay của hắn còn to hơn so với con tưởng tượng, tương lai hắn mà bỏ con thì đừng có tìm cha khóc.”
“Con mới không tìm cha khóc, anh ấy muốn bỏ con thì cùng lắm con tìm đàn ông khác.”
Hạ Triều nheo mắt, lại lộ ra uy nghiêm mà khôn khéo thường ngày, “Bạch Trí này là một người hung ác.” Đột nhiên đánh giá cao Bạch Trí như vậy, cha nàng hơi kỳ lạ, đúng lúc Phong Quang muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, quản gia lại mang theo một người đàn ông đi tới, cho dù là đến nhà người khác cũng có thể bày ra bộ dạng kiêu ngạo không nể ai, trừ bỏ Tống Mạch thì không còn ai khác.
Tống Mạch coi thường quét mắt nhìn Phong Quang, nhưng lại miễn cưỡng lịch sự nói với Hạ Triều: “Chú Hạ.”
“Là Tống Mạch à.” Hạ Triều cũng liếc mắt nhìn Phong Quang, khi nhìn cô không tình nguyện đứng lên từ xích đu ông mới hỏi Tống Mạch. “Cháu đột nhiên đến Hạ gia là có chuyện gì sao?”
“Mẹ con ra lệnh tới thăm chú, cũng đến gặp Hạ tiểu thư.”
Trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, biểu tình của hắn nhìn không ra là đến thăm hỏi người khác.
Hạ Triều cười nói: “Tống phu nhân a, vài năm trước gặp mặt ở một buổi tiệc đến nay đã lâu vẫn chưa gặp qua bà ấy, mẹ cháu dạo này được không?”
“Mẹ cháu thân thể không khỏe, cho nên dạo gần đây ít khi ra ngoài, thật ra lần này không chỉ vì mẹ cháu mà đến thăm chú, bác sĩ nói bệnh tình mẹ cháu ngày càng nặng, cho nên cháu nghĩ lúc mẹ còn có thể ở bên cạnh cháu thì có thể hoàn thành tâm nguyện của bà.”
Phong Quang tự nhủ lời nói kế tiếp của hắn rất không ổn.
Quả nhiên, Tống Mạch lấy âm thanh không tình nguyện mà nói: “Cầu chú có thể cho cháu cùng Hạ tiểu thư mau chóng…”
“Tống Mạch.” Phong Quang đứng ra ngắt lời hắn, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Anh không biết Thu Niệm Niệm đang mang thai sao?”
“Cái gì!?”
Phong Quang thưởng thức bộ dạng biểu tình king ngạc khó thấy của Tống Mạch, cười càng thêm tươi sáng, “Tôi nói Thu Niệm Niệm mang thai, anh xem nếu cô ấy biết cha của con mình muốn cưới người khác, cô ấy sẽ đi phá thai hay là mang bụng bầu bỏ đi tha hương hả?”