Đám người Chu Nhất đứng lên, ngoài ba người Chu Nhất, Đại Ngưu, Hà Dương đang ngồi còn có hai tổng quản hộ viện. Thân binh của Chu Thiên Giáng đã đổi thành hộ vệ Chu phủ, hai người này chính là hai người đứng đầu trong số thân binh. Một người tên Hạ Thanh, biệt hiệu quỷ nhãn thất, là một tay tiền tiêu. Một người khác tên Thường Võ, tên hiệu Bá Vương thương, hậu duệ của dòng thương pháp chính cống. Hai người họ đều là hải tặc nổi tiếng xấu ở chốn sông nước. Lúc ở Thục Thiên Phủ say rượu bị Diêu Nhất Bình lập bẫy bắt giữ. Cũng coi như họ gặp may, còn chưa kịp bị trảm thì gặp Chu Thiên Giáng tới phá thành.
Lúc đó Thục Thiên phủ đã đại loạn, Chu Thiên Giáng cũng không thẩm tra tội danh của chúng lao phạm. Hai người ở trong đội thân binh luôn che giấu thân phận thật, sợ bị phát hiện sẽ thanh toán cả nợ cũ trước kia. Tiếc rằng mấy ngày trước, trong lúc huấn luyện Chu Nhất đã phát hiện ra hai người có thân thủ phi thường. Sau khi biết Chu Thiên Giáng chiêu hiền đãi sĩ, mới khiến hai người yên tâm lại. Chứ theo lý thuyết của Chu Nhất, dù hai người có công phu và sức chiến đấu cao cũng sẽ không tha cho họ.
- Đại nhân, chúng ta chỉ nghe lệnh ngài, mấy huynh đệ chúng tôi, sau này phải nhờ ngài chiếu cố rồi. Chu Nhất đại biểu cho các huynh đệ nói.
- Mọi người yên tâm, Chu Thiên Giáng ta nặng nhất một chữ nghĩa. Tin rằng trong khoảng thời gian từ Thục Thiên tới kinh thành, các ngươi cũng thấy được tính cách của ta. Người cùng chung chí hướng chính là huynh đệ, uống xong chén rượu này, chúng ta chính là người một nhà. Nói xong, Chu Thiên Giáng bưng lên uống một ngụm lớn.
Mọi người đều nâng chén uống cạn, Đại Ngưu và Hà Dương vội vàng rót đầu cho mọi người. Trong những trường hợp này, bọn họ chỉ có công phần rót rượu.
Hạ Thanh đứng lên.- Đại nhân, ta cùng Thường Võ vốn là hải tặc, vẫn luôn giấu diếm thân phận không muốn đại nhân biết được quá khứ của chúng ta. Nếu đại nhân đã xem trọng hai huynh đệ ta, chúng ta dù máu chảy đầu rơi cũng nguyện trung thành với đại nhân.
Chu Thiên Giáng cười cười.- Cả đời có ai chưa từng làm qua chuyện xấu, dù trước đây hai ngươi đã làm những chuyện gì, từ sau coi như xóa bỏ. Tuy nhiên, ở chỗ ta cũng phải chú ý quy củ, không thể làm những việc thương thiên hại lý như trước. Các ngươi yên tâm, huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Năm đó, các ngươi vào nhà cướp của không phải vì miếng cơm ăn sao, bản đại nhân là người có tiền, ở Đại Phong này, chẳng được mấy ai so giàu hơn ta. Mặt khác, đừng thấy bản thân ta không có quan chức. Trước cây Đả Vương Tiên này, các quan đều phải cúi đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play