Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng càng thêm khâm phục tiểu tử này thông minh. Người như vậy, dùng tốt chính là rường cột nước nhà, dùng không tốt chính là hại nước hại dân.
Văn võ cả triều cũng là người khôn khéo, bọn họ cũng nhìn ra vấn đề, chăm chú nhìn sự tình phát triển. Nếu Thành Võ Hoàng không trọng thưởng, mấy vạn tướng sĩ phương bắc nhất định sẽ thất vọng đau khổ, đám dân chúng bốn phía xôn xao. Thành Võ Hoàng cho Chu Thiên Giáng tự chọn là muốn hắn nhận một chức quan khiêm tốn, sau đó Thành Võ Hoàng sẽ ban thưởng thêm cho. Vừa có thể thấy hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cũng có thể chặn miệng dân chúng. Nhưng không ngờ, Chu Thiên Giáng này chẳng biết gì là khiêm tốn. Cứ như vậy, ngược lại còn làm Thành Võ Hoàng đâm lao phải theo lao.
- Thiên Giáng, ngươi nghĩ kỹ đi, thật không cần phong thưởng gì khác sao?
- Bệ hạ, học trò quả thật không muốn chức vị, chỉ muốn thanh nhàn một chút, mong bệ hạ thành toàn. Chu Thiên Giáng ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nói trong lòng Chu Thiên Giáng không oán hận là không có khả năng, cũng may Chu Thiên Giáng có kinh nghiệm kiếp trước, vẫn là quyết định nhẫn chờ hậu tích bạc phát.
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, dùng sức gật đầu.- Ngươi đã có quyết tâm như vậy, trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi. Thưởng cho Chu Thiên Giáng một tòa phủ đệ, ban thưởng ruộng tốt trăm mẫu.
Nói xong, Thành Võ Hoàng đưa mắt quét qua chúng thần.- Truyền chỉ ra ngoài, bày hương án, ban thưởng Đả Vương Tiên! Thành Võ Hoàng nói xong, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT