Huyền Châu nhíu nhíu mày, thực ra y cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tuy bản thân y là Tháu tử nhưng trong cơn tức giận thì phụ hoàng cũng vẫn có thể đổi y như thường, nhưng rõ ràng biết Chu Thiên Giáng trốn trong phủ của Huyền Châu mà không đi bắt thì trong lòng Huyền Nhạc cảm thấy vô cùng không cam tâm.
- Tứ thúc, theo ý của người thì cứ trơ mắt nhìn vậy sao? Nếu chẳng may Chu Thiên Giáng chạy mất thì chẳng phải lại tăng một mối họa cho Đại Phong sao?
Huyền Nhạc ngẩng đầu hỏi.
- Điện hạ, thực ra cũng không phải vậy. Chu Thiên Giáng sở dĩ đến tìm Huyền Châu ta chắc chắn là hắn muốn Huyền Châu giúp hắn chạy ra khỏi thành. Chúng ta không cần động thủ ở vương phủ của Huyền Châu, chỉ cần phái người theo dõi là được. Bất kể Huyền Châu dùng cách gì, chỉ cần ra khỏi kinh thành thì đã là thiên hạ của chúng ta rồi, bên người Chu Thiên Giáng đã chẳng còn mấy người, cho dù có Lâm Phong đi thì chắc chắn cũng sẽ chết dưới tay ba mươi trọng cung của chúng ta. Đến lúc đó chẳng cần giao người sống cho Hoàng thượng, người chết còn khiến Hoàng thượng an tâm hơn.
Đổng Tứ âm trầm nói.
Huyền Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tứ thúc, nếu Chu Thiên Giáng cứ ở trong phủ Huyền Châu, lẽ nào chúng ta cũng làm như vậy sao? Nhỡ không để ý tiểu tử đó chạy mất thì làm sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT