Thiếu niên vận một bộ hắc y, sắc tối như hòa làm một với màn đêm. Nhưng, làn da lộ ra bên ngoài lại trắng đến phát sáng, rực rỡ như ánh sáng le lói trong bóng tối. Đôi mắt phượng mang theo vẻ trong trẻo xinh đẹp, ánh lên một màu sắc thuần khiết, bên trong ẩn hiện nét chờ mong.
Lâu Tri Diệc nghe lời ấy, tâm tư khẽ động, lập tức hiểu được hàm ý trong câu nói của Thẩm Bùi Nhiên.
Hồi chiều, khi Thẩm Bùi Nhiên nhìn Lâu Tri Diệc luyện dược, vào lúc hai viên thuốc thành công, Lâu Tri Diệc từng lẩm bẩm một câu: “Thuốc này trông đã thấy đắng rồi.” Không ngờ câu nói ấy lại bị thiếu niên để tâm.
Hẳn Thẩm Bùi Nhiên nghĩ y là người lớn, không tiện ăn đồ ngọt nên mới mua kẹo từ thần thành về, rồi dùng cớ là nhờ nếm thử vị ngọt giúp mình.
Tâm ý thiếu niên như làn gió nhẹ, lặng lẽ lan tỏa trong đêm.
“Được thôi.”
Lâu Tri Diệc nhẹ giọng trả lời, chậm rãi bước tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT