Chương 1: Vừa có bàn tay vàng, ta lại sắp chết
❀❀❀
[Cảnh cáo!]
[Hệ thống và ký chủ ràng buộc với gia tộc Tần thị, điểm phồn vinh đã sắp rơi xuống đến vạch cuối cùng, khi điểm phồn vinh rơi xuống vạch cuối cùng, hệ thống sẽ bị cưỡng chế ngủ đông; khi điểm phồn vinh chạm đến 0, dấu vết ký chủ ở thế giới này sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn! ]
[Lặp lại lần nữa! ]
[Cảnh cáo...]
Hiện tại, chữ viết phóng to màu đỏ tươi đang lấp lóe trong đầu Tần Như Thanh chính là một chuỗi như vậy.
Mà trước khi xuất hiện ở đây, tất cả đều rất an bình.
Hôm nay vốn là trời quang mây đãng, chất lượng không khí tốt, hàm lượng linh khí lãnh địa của gia tộc Tần thị cũng bình thường.
Quan trọng nhất là hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Tần Như Thanh.
Có lẽ là ông trời đã biết được tin tức này, vội vàng đưa tới cho nàng ba tin vui.
Một, nàng xuyên qua thì ra còn mang theo hệ thống.
Hai, hệ thống vừa xuất hiện lập tức sẽ bị cưỡng chế ngủ đông.
Ba, nàng sắp chết rồi.
So với sợ hãi và sầu lo, cảm xúc đầu tiên của Tần Như Thanh là không thể giải thích được. Nàng ngạc nhiên nói với hệ thống: “Không phải, ngươi đã sắp ngủ đông rồi, sao đến bây giờ mới nhắc nhở ta, sớm quá nhỉ?”
[Mang kí chủ xuyên qua hao hết năng lượng, ngủ đông vừa tỉnh.]
Hể, hóa ra đây là nguyên nhân của mình?
Tần Như Thanh mím môi trầm mặc một hồi, lại hỏi:
“Giá trị phồn vinh của gia tộc sao nghe giống như trò chơi kiếp trước ta chơi 《Đệ Nhất Thế Gia 》? Ngươi là hệ thống trò chơi sao?”
[ Đúng cũng không đúng. Bạn có thể coi là vậy.]
Hệ thống này nói chuyện sao còn có chút lải nhải.
Tần Như Thanh thầm mắng một câu, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có chủ tuyến, có nhiệm vụ không?”
[Chủ tuyến: Kinh doanh phát triển gia tộc của bạn, biến nó thành thế gia đứng đầu Tu Tiên Giới. Nhiệm vụ được công bố ngẫu nhiên.]
Quả nhiên, cái này y hệt với《 Đệ Nhất Thế Gia 》.
Đệ Nhất Thế Gia cũng là một trò chơi kinh doanh của gia tộc tu tiên.
“Một vấn đề cuối cùng, cũng là một vấn đề mấu chốt nhất. Điểm phồn vinh của gia tộc rơi xuống đến cuối, ngươi sẽ bị cưỡng chế ngủ đông, vậy còn thời gian? Hiện tại giá trị phồn vinh của nhà ta còn có thể kiên trì bao lâu?”
Lần này tốc độ hệ thống trả lời chậm một chút, tựa hồ đang tính toán.
[ Lấy tốc độ giảm giá trị phồn vinh của gia tộc Tần thị, nếu không áp dụng biện pháp thay đổi, nhiều nhất một tuần, hệ thống sẽ bị cưỡng chế ngủ đông, không qua một tháng, kí chủ sẽ bị mạt sát. ]
Tần Như Thanh giật giật khóe miệng. Nói cách khác, nàng chỉ có thời gian một tháng để sống đúng không?
Mà thời gian thực tế khẳng định ít hơn cái này.
Bởi vì hệ thống nói nhiều nhất là một tuần nó sẽ ngủ đông, ngẫm lại thân thể này của nàng bây giờ mới tám tuổi, tám tuổi có thể tham dự vào chuyện gì của gia tộc, hệ thống ngủ đông, chờ nàng gần như chính là cục diện chờ chết.
Cho nên, hệ thống tuyệt đối không thể ngủ đông!
Thời gian còn lại của nàng nhiều nhất chỉ có một tuần.
Tần Như Thanh vốn muốn cẩn thận suy nghĩ, chỉ nghe ngoài cửa két một tiếng.
Có người đến!
Trong không gian ý thức, bóng dáng của tiểu cô nương lập tức tiêu tán.
Tần Như Thanh mở to mắt, đập vào mắt chính là một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi.
Nàng giang hai cánh tay, hô một tiếng: “Nương!”
Hiện tại nhập phẩm thế gia tu tiên ở Nam Lĩnh, tộc trưởng phu nhân Lạc Nhàn của gia tộc Tần thị yêu thương cóc đầu Tần Như Thanh, bế nàng đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: “Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Thanh Thanh nhà ta, xem cha nương cùng ca ca chuẩn bị cho con thứ gì tốt!”
-
Tần Như Thanh ngồi trước bàn, đoan chính nhận lễ vật người nhà chuẩn bị cho nàng.
Nương tặng một chuỗi vòng tay linh ngọc khảm Tụ Linh trận cỡ nhỏ.
Ca ca đưa một viên hạ phẩm linh thạch... Tần Như Thanh kinh ngạc nhìn qua, thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi này lộ ra nụ cười ngượng ngùng sờ túi, ngượng ngùng giải thích:
“Đây đã là số tiền lẻ lớn nhất ca ca có thể lấy ra rồi, chờ năm sau, ca ca lại tích lũy cho Thanh Thanh nhiều một chút.”
Tần Như Thanh vừa nghe đã biết ca ca hiểu lầm, nàng kinh ngạc không phải cảm thấy một khối linh thạch hạ phẩm ít, mà là, nhiều lắm!
Đây chính là thế giới tu tiên, dựa theo tiền thế giới mà nàng biết, một vạn linh kim mới có thể đổi một khối hạ phẩm linh thạch, lại so sánh sức mua của linh kim một chút, cái này, cái này không phải tương đương với một vạn đồng tiền sao!
Tần Như Thanh lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn ca ca, không ít chút nào, Thanh Thanh rất thích!”
Đến cuối cùng, Tần Như Thanh đặt ánh mắt lên người nam tử trung niên thoạt nhìn tuấn tú nho nhã ngồi ở trên, sau đó đưa một tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
"Phụ thân, đến cha rồi!"
Nam tử trung niên nho nhã chính là tộc trưởng đời này của gia tộc Tần thị, ông cười chọc trán Tần Như Thanh, sau đó chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một cái, hà bao,thêu như ý đồ?
Đầu ngón tay nhỏ bé của Tần Đức Minh vuốt ve "Hà bao", sau đó có chút trịnh trọng giao nó cho Tần Như Thanh.
“Tám tuổi dưỡng linh, từ hôm nay trở đi, Thanh Thanh chúng ta coi như đã bước nửa chân vào tiên đồ, đưa túi trữ vật Càn Khôn này cho Thanh Thanh, mong con ta cần cù tu luyện, tiên đồ trôi chảy.”
Thần thái trịnh trọng của cha khiến Tần Như Thanh không khỏi nín thở.
Túi trữ vật càn khôn, thứ này ở trong tiểu thuyết tu tiên nhìn thấy đầy đường, mỗi người phải có một cái, nhưng thật đi tới thế giới tu tiên mới biết được trân quý.
Cũng không phải tất cả tu giả đều có thể dùng tới túi trữ vật càn khôn.
Tiên đồ rất dài, trên đường tu luyện cần phải bỏ ra vô số tài nguyên, đó đều là Linh Kim Linh Thạch, nếu như sinh ra trong thế gia thì còn đỡ, nhưng nếu là tán tu không nơi nương tựa, lại lấy đâu ra tiền đi mua túi trữ vật không gian xa xỉ đây.
Cho nên, cho dù biết mình qua một tháng nữa sẽ chết rất đau khổ, Tần Như Thanh vẫn là phát ra từ nội tâm cảm kích nàng một kiếp này ở Tần gia.
—— Có cha nương và ca ca yêu thương, có hoàn cảnh sinh hoạt giàu có an ổn.
Tần Như Thanh cầm túi trữ vật càn khôn đầu tiên trong đời, yêu thích không buông vuốt ve.
Ánh mắt nàng tỏa sáng nhìn Tần Đức Minh, vui vẻ nói: “Cảm ơn phụ thân!”
Tộc trưởng Tần thị khẽ vuốt cằm, thoạt nhìn bình tĩnh ngồi, kì thực nội tâm vô cùng hưởng thụ nữ nhi làm nũng.
Lạc Nhàn liếc nhìn Tần Đức Minh đang say sưa, trước tiên lấy « Truyện kể bát quái ở Tiên Giới » nữ nhi thích dỗ nàng qua một bên chơi, sau đó lại để ca ca nàng đi cùng.
Nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ cùng nhau rời đi, Lạc Nhàn quay đầu lại nhìn Tần Đức Minh, đè ép giọng nói: “Sắp tới chính là đại hội kiểm tra tư chất trong tộc, ông thấy thế nào?”
Tần Đức Minh bình chân như vại, vẫn là dáng vẻ chậm rãi ung dung kia: “Thấy thế nào là thấy thế nào?”
“Nữ nhi của chúng ta! Thanh Thanh! Tám tuổi dưỡng linh, con bé lập tức sẽ kiểm tra đo lường tư chất, chờ kiểm tra xong tư chất, chính là định phẩm dưỡng linh, đây chính là đại sự quan hệ đến tương lai của con bé!”
Tần Đức Minh vỗ vỗ tay Lạc Nhàn như trấn an: “Phu nhân đừng vội, trong lòng tôi nắm chắc.”
“Ông có nắm cái rắm!” Tộc trưởng phu nhân tính cách nóng nảy thiếu chút nữa không kìm nén được nóng nảy.
Bà nhìn thoáng qua con trai con gái, hạ giọng nói: “Tôi dự định mua cho Thanh Thanh một viên Khải Linh Châu. Con bé sinh ra sớm thông minh, lúc vừa sinh ra con bé, linh khí toàn thân con bé tản ra bốn phía, cảnh giới tôi sinh con chẳng những không giảm xuống, ngược lại được con bé bồi bổ, tăng trưởng một chút.”
“Tôi có dự cảm, tương lai Thanh Thanh nhà ta nhất định có tiền đồ lớn! Chúng ta không thể ở giai đoạn dưỡng linh mấu chốt nhất này trì hoãn con bé!”
Tần Đức Minh thần sắc trịnh trọng một chút, ông chần chờ nói: “Nhưng mà, Khải Linh Châu... Bà cũng biết tình huống trong tộc chúng ta, không thể vận dụng tộc khố, tiền riêng trong tay chúng ta, căn bản không đủ mua một viên Khải Linh Châu.”
Khải Linh Châu là thiên địa linh tài giúp cho hài đồng chưa luyện khí tăng tư chất lên, có tác dụng tẩy tủy tăng linh, cường kiện kinh mạch.
Thứ gì, một khi dính vào đề thăng tư chất, giá cả liền ở mức cao không hạ, mà Khải Linh Châu, càng là có tiền mà không mua được.
Lạc Nhàn cắn răng: “Ngọc nhi năm tám tuổi đo tư chất cũng dùng Khải Linh Châu, đối đãi Thanh Thanh sao có thể bên nặng bên nhẹ!”
Đây là lên án vô cớ!
Cảm xúc của Tần Đức Minh rốt cuộc bắt đầu dao động trên phạm vi lớn.
Ông vội vàng nói: “Sao có thể gọi là bên nặng bên nhẹ? Sinh Ngọc Nhi và Thanh Thanh có thể giống nhau sao! Lúc Ngọc Nhi dưỡng linh trong tay chúng ta còn có tiền dư, nhưng đến phiên Thanh Thanh, tình huống trong tộc... ”
Tu sĩ vốn sinh con không dễ, sau khi ông và Lạc Nhàn sinh ra Như Ngọc liền cho rằng sẽ không bao giờ có con nữa, ai biết sau này lại được Thanh Thanh, ông càng nâng niu như viên ngọc quý, làm sao có thể không thương nàng chứ.
Lạc Nhàn đương nhiên biết trượng phu thương nữ nhi cỡ nào, bà chỉ là khích tướng ông mà thôi.
Lời đã nói đến đây, bà trực tiếp vỗ bàn nói: “Tôi nhất định phải mua cho Thanh Thanh Khải Linh Châu.”
Mắt thấy chòm râu của Tần Đức Minh vểnh lên, bà nhướng mí mắt, lại bổ sung: “Nhưng không phải dùng số tiền còn lại trong tay chúng ta, mà là dùng cái này.”
Lòng bàn tay của bà chậm rãi hiện ra một cây trâm xanh.
Đôi mắt Tần Đức Minh mở to: “Đây, đây không phải Ngọc linh thanh trâm sao, đây là món pháp khí cuối cùng của bà.”
Trong mắt Lạc Nhàn cũng có chút không nỡ. Ngọc linh thanh trâm là món pháp khí cuối cùng bà mang từ nhà mẹ đẻ đến, cũng là món trân quý nhất. Pháp khí bát phẩm, sau khi vận dưỡng, có thể hóa trâm cũng có thể hóa kiếm.
Bà vốn định đợi Thanh Thanh trưởng thành sẽ đưa cho nàng, chỉ là hiện tại...
Nhìn thê tử không nói lời nào, Tần Đức Minh sốt ruột lắc đầu: “Không được, cái này không được, Khải Linh Châu có thể mua, nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, dùng Ngọc Linh thanh trâm đổi Khải Linh Châu, nhất định sẽ quy ra tiền, huống hồ, chúng ta cũng đã nói, đây là muốn chờ Thanh Thanh lớn lên cho con bé phòng thân, hiện tại bán đi, về sau...”
Lạc Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Đức Minh.
“Có phải ông già rồi nên hồ đồ rồi không?”
“Là hiện tại quan trọng hay là sau này quan trọng? Thanh Thanh kiểm tra xong tư chất liền muốn bắt đầu định phẩm, mấu chốt là trong tộc sau này có thể trút xuống bao nhiêu tài nguyên cho Thanh Thanh dưỡng linh! Tiền phải dùng đúng lúc đúng chỗ, bây giờ không phải đang đúng thời điểm sao! Về phần sau này, nói không chừng qua vài chục năm nữa, chúng ta cũng đã chướng mắt pháp khí bát phẩm này rồi?”
Chướng mắt pháp khí bát phẩm? Tần Đức Minh cười khổ, không nói gì.
Nếu đặt ở thời điểm huy hoàng nhất trong tộc còn có thể, hiện tại?
Ông rũ tay áo, có chút chán nản nói: “Làm theo lời ngươi nói đi! Ngày mai ta sẽ đi đổi linh châu cho Thanh Thanh.”
-
Một đầu khác, Tần Như Thanh nhìn như đang đọc « Truyện kể bát quái ở Tiên Giới », thực tế đang nghĩ đối sách tiếp theo.
Nếu hệ thống nói có thể coi nó là hệ thống trò chơi, vậy đã nói lên nó vận hành logic, thiết lập bên trong, rất nhiều đều là liên hệ với game online của 《 Đệ Nhất Thế Gia 》.
Cái này đối với nàng mà nói là một tin tức tốt...
Bởi vì, nàng là người chơi game cao cấp trong 《 Đệ Nhất Thế Gia》, sắp lên đến cấp cao nhất rồi!
Là streamer trò chơi có hơn mười vạn fan trên Bilibili, lúc đó có vô số người đang ngồi xổm ở phòng phát sóng trực tiếp của nàng để canh giáo trình hướng dẫn vượt qua trò chơi này.
Nếu như những kinh nghiệm này đều có thể vận dụng ở trên hệ thống, vậy khai phá cùng thăng cấp của hệ thống còn là vấn đề sao?
Nói cách khác, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, dựa vào kinh nghiệm và hệ thống của nàng, nàng và Tần gia còn sợ không có ngày lành sao?
Trong lòng an định lại, Tần Như Thanh bắt đầu suy nghĩ làm sao để bảo vệ tính mạng.
Đầu tiên không thể để cho hệ thống ngủ đông, mà không để hệ thống ngủ đông liền liên quan đến vấn đề giá trị phồn vinh của gia tộc.
Trong trò chơi 《 Đệ Nhất Thế Gia》 này, giá trị phồn vinh của gia tộc là một thuộc tính vô cùng quan trọng, nó tổng hợp các trị số kinh tế, kiến thiết, thực lực, nhân khẩu, danh vọng của một gia tộc.
Điểm phồn vinh càng cao, gia tộc này khẳng định cũng càng cường đại.
Mà phương pháp tăng điểm phồn vinh cũng có rất nhiều, Tần Như Thanh lập tức có thể nghĩ ra bảy tám cái, chỉ là, thời gian còn lại của hệ thống nhiều nhất chỉ có một tuần, muốn trong thời gian ngắn như vậy nhanh chóng tăng điểm phồn vinh lên, vậy thì có chút khó khăn.
Tần Như Thanh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào một phương hướng... "Hậu bối ưu tú".”
Đây là kinh nghiệm nàng có được từ trò chơi này, thế hệ trẻ ưu tú của gia tộc đối với việc xây dựng điểm phồn vinh vô cùng quan trọng.
Để suy nghĩ một cách logic còn rất hợp lý, dù sao ai cũng biết thế hệ trẻ mới là căn cơ phát triển tương lai.
Mà Tần Như Thanh cũng không phải tùy tiện nghĩ theo hướng này.
Tất cả nguyên nhân chỉ có một, bốn ngày sau chính là đại hội kiểm tra tông tộc của gia tộc.
Nếu như nói, nàng hoặc là tiểu bối khác của gia tộc, ở trên đại hội tông tộc bị kiểm tra đo lường ra có được thiên phú cực cao, có phải liền có thể khiến giá trị phồn vinh của gia tộc tăng lên, dùng cái này vượt qua nguy cơ lần này hay không?
Lúc Tần Như Thanh hỏi hệ thống như vậy, đã nhận được câu trả lời khẳng định.
[ Quả thật có cơ hội tăng lên, nhưng điều kiện tiên quyết là thiên phú được đo lường ra đủ cao, cao đến mức có thể đạt tới cấp bậc "chấn hưng gia tộc". ]
Cấp bậc chấn hưng gia tộc. . .
Phải có thiên phú gì mới có thể gọi là cấp bậc chấn hưng gia tộc, Tần Như Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Vậy nếu thiên phú kém hơn một chút, chính là ưu tú bình thường thì sao?”
[Vậy thì cần rất nhiều rất nhiều. ]
Hiểu rồi, nếu không thì thiên phú nhất kỵ tuyệt trần*.
*"一骑绝尘" (yī qí jué chén) là một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là "một người cưỡi ngựa vượt xa bụi mù". Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả một người hoặc một đội ngũ nào đó có khả năng vượt trội, nhanh chóng vượt lên trước so với những người khác, không ai sánh kịp.
Nếu không thì phải dựa vào số lượng để chiến thắng.
Nghe qua thì thấy rất rộng, có hai cách để chọn. Thật ra cách nào cũng là độ khó ác mộng, cơ bản không có khả năng đạt thành.
Tần Như Thanh cau mày.
Đều chết. Chẳng lẽ con đường này đi không thông? Có nên đổi cách khác không? Nhưng thời gian quá gấp, trước mắt có thể nhìn thấy cơ hội, cũng chỉ có bốn ngày sau tông tộc kiểm tra.
Ngay khi Tần Như Thanh đang buồn rầu, chương trình hệ thống giống như mới chậm nửa nhịp, chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.
Đừng nói, phối hợp với khuôn mặt ngây ngốc của Tần Như Thanh, còn rất có hiệu quả hài kịch.
[ Thiên phú của ngươi cũng rất cao. Cách cấp bậc "Chấn hưng gia tộc" cũng chỉ cách một đường.]
Tần Như Thanh: "Cái gì?".
❀❀❀