Gần đến Tết Đoan Ngọ, Cố Vệ Sơn trở về. Người gầy đi rõ rệt, hai vợ chồng ôm nhau khóc một trận trong nhà. Khóc xong, Lưu Hồng Quân lại bắt đầu lo cho 2500 đồng đã vay từ nhà mẹ đẻ.
“Anh mang qua đó bốn ngàn đồng, có lấy lại được không?” Trong nhà giờ không còn một xu, còn thiếu nợ nhiều như vậy.
“Sao có thể lấy lại được, em đừng nghĩ nữa.” May mắn ngày đó Chu Nguyên ngăn anh làm người đại diện pháp lý, nếu không người ngồi tù giờ chính là anh.
“Người bạn làm chung với anh bây giờ vẫn còn bị giam, đang kiện tụng đấy.” Cố Vệ Sơn vẫn còn sợ hãi, chỉ chút nữa thôi, người ngồi tù đã là anh rồi. Lão tam là người tốt, tìm luật sư giúp người bạn kia kiện tụng, mấy người bọn anh đều chứng minh rằng bạn anh bị lừa, không nhận được đồng nào từ chủ mỏ than, chỉ cần tìm được chủ mỏ bạn anh sẽ được thả.
Cố Vệ Sơn là người thật thà, anh rất tự trách. Ban đầu, lẽ ra khi anh bị lừa làm người đại diện pháp lý, anh không nên để tai họa rơi vào đầu bạn anh. Trong lán trại của anh thật ra còn giấu hai ngàn chưa động vào, anh đã đưa hết cho gia đình bạn, bảo họ tiếp tục kiện.
Anh không muốn nói với Lưu Hồng Quân về số tiền đó, nhưng Lưu Hồng Quân lại mắng: “Đáng đời anh ta, ai bảo tham lam bị lừa làm người đại diện pháp lý chứ.”
Cố Vệ Sơn không thể tin nổi nhìn cô ta, từ khi nào Lưu Hồng Quân lại trở nên lạnh lùng tham lam, không có chút tình người như thế này? Có phải vì lão tam cưới vợ, vợ lão tam mở tiệm kiếm tiền nên cô ấy ghen tỵ, không cam lòng? Nhưng người ta kiếm tiền là do người ta có bản lĩnh, có gì mà phải thèm thuồng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play