Bà Tôn ngạc nhiên vội chạy ra cổng sân, bà nhìn thấy một gia đình bốn người đang đi trên bờ ruộng phía xa. Không phải con rể cũ và hai cháu ngoại của bà sao? Tên con rể vô lương tâm kia, dù gì bà cũng đã giúp nuôi lớn Cố Đông, giờ chỉ muốn sang giúp chăm sóc con cái mà nó cũng không đồng ý.
Bây giờ nó cưới một người mới càng không thể để bà sang làm bảo mẫu, chăm con và tiện thể dưỡng già rồi.
Bà Tôn chỉ có hai cô con gái. Khi Cố Thời Úc về quê làm thanh niên trí thức mới 15 tuổi, bà đã để mắt tới anh vì anh là người thành phố. Vài năm sau, bà gả con gái lớn cho anh. Quả nhiên, không lâu sau Cố Thời Úc trở về thành phố, thi đỗ vào trường cảnh sát.
Sau đó, con gái lớn chê chồng thường xuyên vắng nhà, không chịu nổi cô đơn nên bỏ đi theo người khác. Bà Tôn vừa hận con gái lớn không ra gì, vừa lo lắng cho con gái nhỏ chưa tìm được chồng.
Con gái lớn không ra gì bỏ đi, bà Tôn sợ già không ai nuôi. Con rể cũ là người tốt, có thể giúp bà dưỡng già.
Sau đó, bà nảy ra ý tưởng cho con gái nhỏ sang nhà anh rể chăm con. Dù gì cũng là con của chị ruột, nuôi lớn cũng sẽ hiếu thuận. Ở nông thôn, chuyện này không phải là không có. Hơn nữa, con gái nhỏ nếu lấy chồng thì cũng chỉ có thể lấy người đã ly hôn, vậy thì chi bằng chăm sóc cháu ngoại.
Bà đưa ra lời đề nghị nhưng Cố Thời Úc không đồng ý. Bà Tôn tức giận, lùi một bước, nói: Nếu đã tìm người giúp việc thì cho em vợ sang, ít nhất còn đáng tin hơn người ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT