Sau khi Diệp Thu Thu quay lưng rời đi, Từ Thúy Liên đóng sầm cửa lại. Vợ chồng họ đóng cửa ở trong phòng trao đổi, Từ Thúy Liên khinh thường nói: “Một đứa con gái nhặt về mà thật sự cho rằng mình là người nhà họ Diệp à.”
Diệp Trác Bình vội nói: “Em quản miệng mình đi, đừng có nói lung tung, bây giờ Thu Thu đã hận chết chúng ta rồi, nếu để em ấy biết mình không phải là con ruột của nhà này, lỡ như tức giận trả thù chúng ta thì sao?”
Thu Thu trách nhà họ Diệp không đứng ra bảo vệ em ấy, nhưng nhà họ Diệp chỉ là một gia đình công nhân bình thường, nhà họ Tống chỉ cần động tay một chút thì nhà họ Diệp sẽ tan cửa nát nhà.
Anh lặng lẽ ngồi xuống mép giường, “Nhà họ Tống cũng quá đáng thật, từ hôn thì từ hôn thôi, không ngờ họ còn bôi nhọ, hủy hoại cả đời em ấy.”
Từ Thúy Liên trách chồng mình cố chấp, nhà họ Diệp nuôi lớn cô ta đã đủ tử tế rồi, chỉ bị từ hôn thôi làm gì ghê gớm vậy, tự cô ta giận dỗi muốn lấy Cố Thời Úc cam lòng làm mẹ kế, không thể trách nhà mình được.
“Nhà họ Tống vẫn giữ lời hứa, cho anh làm quản lý phòng thu mua của Khách sạn Hữu Nghị, phòng thu mua có nhiều lợi lộc, sau này Diệp Tâm cũng có thể định cư và tìm đối tượng tốt ở Hải Thị, anh đừng có mơ hồ, Diệp Tâm mới là em gái ruột của anh, sau này hai anh em phải hỗ trợ lẫn nhau, bây giờ anh giúp Diệp Tâm, Diệp Tâm sau này lấy được người tốt cũng sẽ bù đắp cho chúng ta.”
Từ Thúy Liên giật lấy hai trăm đồng từ tay Diệp Trác Bình, Diệp Thu Thu không cần thì càng tốt, cô còn không muốn đưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT