Diệp Thu Thu đuổi Đường Duệ ra khỏi phòng bệnh. Cái tên ngốc này không biết chọn thời gian, nếu muốn nói thì cũng phải chờ sau khi mẹ chồng cô phẫu thuật xong đã chứ. Cô hiểu được nỗi niềm trong lòng mẹ chồng, giống như khi xưa Hà Niệm Vãn đến tìm cô, cô cũng chẳng muốn nghe gì cả.
Cô nói: “Anh Đường, anh đến tìm Cố Trường Thịnh rồi cảm thấy cuộc sống nhà họ Cố không tệ chứ gì.”
Đường Duệ gật đầu. Anh đã ở Hải thị hơn một tháng, hiểu được một chút về cuộc sống ở Hoa Quốc trong ba mươi năm qua. Từ những gì anh thấy và nghe ở nhà họ Cố, có vẻ như cuộc sống cô ruột của anh vẫn khá hạnh phúc.
Diệp Thu Thu cười khẩy, “Vậy thì Cố Trường Thịnh chắc chưa nói với anh rồi. Khi ông ấy cưới mẹ chồng tôi, vợ ông ấy vừa mới mất được hơn một tháng, trong nhà có một cô con gái mười sáu tuổi, một đứa con trai sáu tuổi và một đứa bé chưa tròn tháng. Ông ấy bỏ hai mươi đồng ra mua vợ, trong nhà khi đó chỉ còn đúng hai cân gạo. Mẹ chồng tôi vào nhà đã phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, còn cô con gái lớn thì một lòng muốn đuổi bà đi. Mẹ chồng tôi khi đó mới chỉ mười tám tuổi thôi. Các người không cần bà, nhưng nếu không dựa vào ý chí và lòng kiên cường, làm sao bà ấy có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn đó?”
Bà đã đẩy mình đến bờ vực, tự nhủ rằng chỉ có thể dựa vào bản thân mới sống tốt được. Bây giờ các người muốn quay lại nhận người thân, chẳng phải là để bà ấy buông bỏ hết nỗi hận trong lòng sao? Sao bà ấy có thể đồng ý chứ?
Mặt Đường Duệ biến sắc, không phải như vậy, không phải như thế. Cha anh nói em gái ông đã đến nhà người đàn ông đó xem mắt và chính cô đã đồng ý. Cha anh nói nếu nhà đó không tốt thì sẽ đổi sang nhà khác, nhưng cô bảo không cần đổi, đổi nhà nào cũng vậy thôi. Cha anh không biết nhà họ Cố lại ở trong hoàn cảnh như vậy.
“Tôi… tôi không biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT