Viên Viên là bảo bối của Trình Nhạn Sinh, mọi người vội vàng đuổi theo, Diệp Thu Thu bước nhanh chặn cô bé lại, nhẹ nhàng trò chuyện một hồi, nói với cô rằng đẩy người là không đúng, huống hồ đối phương còn là một bé gái ba tuổi.
Trình Viên Viên nói: “Diệp Thu Thu, con biết đẩy người là không đúng, nhưng con rất tức giận, Tiểu Hồi Hương có mẹ rồi, sao còn muốn tranh giành anh trai Cố Niên với con, anh trai Cố Niên vì em gái khác mà mắng con, con rất buồn.”
Diệp Thu Thu thở dài, ngay cả việc không người khác gọi Cố Nhị là anh trai mà cô bé còn không chấp nhận, làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ khác làm mẹ của mình?
Đừng nghĩ đến nữa.
Cô nói: “Viên Viên, Tiểu Hồi Hương dù có mẹ, nhưng bé lại không có ba. Cố Niên là anh trai của con, nhưng cậu ấy cũng là em trai của Cố Đông, là con trai của dì, là anh của Thạch Đầu, cậu ấy chắc chắn không phải chỉ là anh của riêng mình con. Con đã đẩy Tiểu Hồi Hương, có phải nên xin lỗi bé không?”
Viên Viên suy nghĩ một lúc, thì ra anh trai Cố Niên không thể chỉ là anh của một mình cô sao?
Trong lòng cô bé rất buồn, nhưng vẫn chấp nhận sự thật này. Cô bé không còn mẹ, Tiểu Hồi Hương cũng không còn ba, hóa ra Tiểu Hồi Hương cũng giống cô, đều từng mất đi người thân nhất. Cô chạy đến trước mặt Tiểu Hồi Hương, sờ vào túi áo, lần này ra ngoài hai tay trống trơn, không có gì để tặng, ngoại trừ chiếc kẹp tóc hình chuồn chuồn trên đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT