Đường Liên Tử giả vờ như không có chuyện gì mà quay lại phòng, bà lấy sổ hộ khẩu trong nhà bỏ vào một chiếc túi nhỏ, bên trong còn có một mảnh vải hoa và ba trăm đồng tiền riêng.
Con dâu bà, Quý Thủy Tụ nhìn thấy mẹ chồng lại lén lút giúp đỡ em út, dù sao thì em út mới là con đẻ của bà, lần nào cũng nói đối xử công bằng với ba đứa con trai, Quý Thủy Tụ chẳng tin nổi.
Cô đứng dậy định xem túi: “Mẹ, mẹ lại lấy cái gì tốt cho em út à.”
Đường Liên Tử mặt tối sầm lại, con trai đã dọn ra ngoài rồi, vậy mà mỗi lần về nhà, đứa con dâu này đều phòng như phòng trộm, nó tưởng bà sẽ lén lút giúp đỡ con út, con út đã dọn ra ngoài rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa?
Bà nghiêm mặt trách: “Nhìn lại con đi, mấy hôm trước mẹ lấy mấy mảnh vải về, không phải con và chị dâu mỗi người đều có một mảnh hay sao? Mảnh này là cho em út.”
Quý Thủy Tụ nhìn vào túi thấy quả thật là mảnh vải chọn còn lại lúc chia, bĩu môi rồi ngồi lại, đó là vải hoa, nhà em út không có phụ nữ, hai đứa nhỏ trong nhà thì lấy vải hoa làm quần áo cho ai? Chẳng thà để cô làm thêm một bộ áo mùa hè.
“Mẹ, em út lấy vải này cũng không dùng được, mẹ cho con đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT