Từ văn phòng viện trưởng đi ra, Mạnh Tắc Tri không vội quay về mà rẽ sang thư viện.

“Hoá sinh, dược học sinh học, phân tích dược phẩm…”

Mạnh Tắc Tri lần lượt tìm kiếm, cuối cùng cũng gom đủ những quyển sách mình cần ở một góc nhỏ.

Sau khi hoàn tất thủ tục mượn sách, hắn ôm một chồng sách bước ra khỏi phòng mượn. Không ngờ khi rẽ ở một góc, hắn lại va phải một người.

Rầm! Một tiếng vang lên, sách trong tay hai người rơi tán loạn đầy đất.

Mạnh Tắc Tri vóc dáng cao lớn, không hề hấn gì, chỉ thấy người đối diện loạng choạng lùi lại hai bước, không đứng vững được, quay người ngã ra sau.

Mạnh Tắc Tri phản ứng nhanh nhạy, bước lên một bước, một tay nắm lấy lan can hành lang, tay kia giữ lấy eo người kia, kéo người đó vào lòng, ổn định thân hình.

Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa định thần lại thì một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi. Mùi như lá sen, lại như bạc hà, không rõ ràng lắm.

Nghe thấy tiếng thở dần chậm lại bên tai, Mạnh Tắc Tri buông tay khỏi eo người kia.

Người kia quay lại, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú. Đi giày da, quần tây đen, áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay thon gọn với đường nét tinh tế. Có lẽ do trời nóng, người này không thắt cà vạt, cúc áo mở đến chiếc thứ hai, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ bên trong.

Ánh mắt của Mạnh Tắc Tri khẽ dao động. Đến khi hơi thở ấm nóng phả vào cằm, hắn mới bừng tỉnh, lặng lẽ lùi về sau hai bước.

Ánh mắt hắn dừng trên những quyển sách rơi vãi khắp nơi: “Xin lỗi!”

Gần như cùng lúc, người kia cũng nhìn Mạnh Tắc Tri với yết hầu khẽ chuyển động, rồi mím môi đáp: “Xin lỗi!”

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, dường như cũng chẳng còn gì để nói. Hai người cùng ngồi xuống, nhặt lại những quyển sách rơi trên mặt đất.

Đợi đến khi sách vở được sắp xếp gọn gàng, Mạnh Tắc Tri đứng lên, khẽ gật đầu về phía người kia. Người nọ cũng gật đầu đáp lại. Hai người lướt qua nhau, một người lên lầu, một người xuống lầu.

Mạnh Tắc Tri không để ý nhiều đến sự việc nhỏ nhặt này. Hắn ôm sách đi đến phòng tư liệu của khoa Toán, mượn thêm mấy số tạp chí toán học mới nhất.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa thư viện được không bao xa, trời bỗng tối sầm lại. Chỉ trong chốc lát, vài tia sét lóe lên, rồi những hạt mưa to nặng nề rơi xuống tí tách.

Mạnh Tắc Tri một tay ôm sách, một tay giơ cao lên che đầu, lao đi trong cơn gió mưa hướng về trạm chờ xe buýt không xa.

Đến nơi, hắn phủi những giọt nước mưa bám trên áo, ánh mắt liếc qua một góc, phát hiện ra người kia cũng đang đứng ở đó.

Hắn nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai người vốn chỉ có một lần chạm mặt, thấy đối phương không có ý định bắt chuyện, Mạnh Tắc Tri cũng chẳng có hứng trò chuyện thêm.

Cả hai cứ thế đứng lặng lẽ, một trước một sau.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, hòa cùng cơn gió thu ẩm lạnh. Xem ra trời còn lâu mới tạnh, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể.

Mạnh Tắc Tri nhạy bén nghe được âm thanh sột soạt khe khẽ từ phía sau.

Lúc này hắn mới nhớ ra, người phía sau chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng. Gió lạnh thế này e rằng người đó đang lạnh run lên.

Mạnh Tắc Tri theo bản năng định đưa tay ra cởi cúc áo khoác ngoài, nhưng nghĩ lại, thấy hành động này có phần đường đột, đành cài lại cúc áo như cũ.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, lùi lại hai bước, rồi lại dịch sang bên phải nửa bước.

Đang xoa xoa cánh tay, Chúc Chính Khanh hít hít cái mũi hơi ngứa, đột nhiên cảm thấy cơn gió lạnh thổi vào mặt bỗng giảm đi nhiều. Hắn ngẩng đầu, đối diện với một bức tường đen.

Không, không phải tường, mà là một người đàn ông đang đứng ngược sáng.

Nhớ lại khoảnh khắc người kia ôm lấy mình trong thư viện, hai tai Chúc Chính Khanh khẽ run lên. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Đợi đến khi hai chân Mạnh Tắc Tri đứng lâu đến phát mỏi, cơn mưa cuối cùng cũng dừng lại.

Hắn thở phào một hơi, nhấc chân bước ra khỏi trạm chờ xe.

Nhìn bóng lưng Mạnh Tắc Tri, Chúc Chính Khanh khẽ mím môi.

Người đàn ông này già như vậy, chắc con cái cũng học tiểu học rồi.

Nghĩ vậy, cậu ôm sách, bước về hướng ngược lại với Mạnh Tắc Tri.

Về lại văn phòng, xử lý xong nhóm sinh viên thứ hai đến báo danh, Mạnh Tắc Tri bật máy tính, gõ từ khóa "Ngũ Bộ Xà" vào thanh tìm kiếm trình duyệt, sau đó rút điện thoại, bấm số điện thoại hiển thị trên trang web.

“Alô, đây có phải là trại nuôi rắn ở Tào Huyện không? Tôi muốn đặt mua một lô nọc độc của Ngũ Bộ Xà. Dùng nọc độc làm gì à? À, tôi là giáo sư của Đại học Kinh Thành, có một thí nghiệm cần sử dụng nọc Ngũ Bộ Xà.”

“Không cần dạng bột khô, tôi cần nọc tươi. Bốn mươi mốt gam? Tạm thời, cứ lấy trước một trăm gam đi... Được rồi, sau khi tôi thêm WeChat sẽ gửi tiền và ảnh chứng minh thư qua cho anh.”

Cúp máy, đã đến giờ trưa, nghĩ bụng buổi chiều cũng không có tiết dạy, Mạnh Tắc Tri nói một tiếng trong nhóm sinh viên rồi về nhà.

Ăn trưa xong, Mạnh Tắc Tri chạy ra siêu thị. Khi ra ngoài, tay hắn cầm thêm một giỏ hoa quả, rồi lái xe đến bệnh viện.

“Thầy!”

Trong viện dưỡng lão, Mạnh Tắc Tri rút một con dao nhỏ từ ngăn kéo, sau đó tháo giỏ hoa quả ra, lấy một quả táo, ngồi bên mép giường bắt đầu gọt vỏ.

Nằm trên giường bệnh chính là ân sư của thân thể này – giáo sư Vạn Triết Tiên. Ông cụ sắp bước sang tuổi chín mươi, đã vào viện dưỡng lão được năm, sáu năm, có bác sĩ và y tá chuyên trách chăm sóc, tinh thần của ông cụ trông rất tốt.

Giáo sư Vạn chỉnh lại tờ báo trong tay, không buồn nhìn Mạnh Tắc Tri lấy một cái, chỉ nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm lão già này?”

“Muốn nhờ thầy giúp một chuyện!” Mạnh Tắc Tri thật thà đáp.

Giáo sư Vạn không còn hứng đọc báo nữa, giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Nếu cậu định nói chuyện trường không cấp chỉ tiêu tuyển sinh cho cậu, thì miễn bàn. Viện trưởng Phó đã nói qua với tôi rồi.”

Phải, nếu không có sự đồng ý của ông, làm sao trường dám tự ý đưa ra quyết định như vậy.

“Không phải chuyện đó.” Mạnh Tắc Tri giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.

“Hửm?” Nghe vậy, giáo sư Vạn đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đại sư tỷ vẫn đang ở Đại học Hoa Thanh phải không?”

(Ở đây là tác giả ghi là 华清 = Hoa Thanh, còn Thanh Hoa là 清华, chắc tác giả muốn né mấy địa điểm thật, nói chung đây là tên fa kè thôi.

Sư tỷ(师姐) tác giả viết vậy nên mình để vậy, còn 学姐 mới là đàn chị(học tỷ))

Đại sư tỷ mà Mạnh Tắc Tri nhắc đến chính là con gái lớn của giáo sư Vạn. Khác với giáo sư Vạn, vị đại sư tỷ này không hứng thú với toán học, nhưng lại có thành tựu rất cao trong lĩnh vực vi sinh học.

Giáo sư Vạn mặt mày đầy tự hào: “Bên MIT mời nó qua giảng dạy, nó đã đồng ý, tháng sau sẽ đi.”

Ông liếc Mạnh Tắc Tri một cái: “Sao? Có việc à?”

Nghe vậy, Mạnh Tắc Tri không khỏi nhíu mày, nhưng lại sợ giáo sư Vạn lo lắng, nghĩ nhiều mà sinh bệnh, đành nói mập mờ: “Vâng có chút chuyện, muốn vào phòng thí nghiệm sinh học.”

(Bản gốc nói trống không vậy á, mình cũng cố cho câu nó bớt trống không nhưng mà kệ vậy.)

Đúng rồi, ông chợt nhớ ra, đệ tử này hồi đại học từng học thêm văn bằng hai ngành sinh học.

Giáo sư Vạn vẻ mặt phân vân, nhìn Mạnh Tắc Tri từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói: “Cậu không còn giống trước đây nữa.”

Ánh mắt và thần thái không còn vẻ cứng cỏi như trước, thay vào đó là sự ôn hòa. Trong khoảnh khắc, giáo sư Vạn như thấy lại cậu học trò trầm ổn, tự chủ năm nào.

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng phải trưởng thành một chút chứ.” Mạnh Tắc Tri cắt một miếng táo nhỏ đưa cho ông.

Giáo sư Vạn đưa tay nhận lấy, cắn một miếng, hỏi: “Quan trọng lắm à?”

Ý ông là chuyện Mạnh Tắc Tri muốn vào phòng thí nghiệm sinh học.

“Liên quan đến tính mạng.” Mạnh Tắc Tri bất đắc dĩ trả lời.

Giáo sư Vạn không nghĩ rằng Mạnh Tắc Tri sẽ lừa mình, huống chi đệ tử này ngoài phẩm hạnh kém ra, vẫn chưa từng làm ông thất vọng đến mức phải bỏ rơi.

Tục ngữ có câu, con cái là món nợ đời, học trò cũng vậy.

“Bên phía sư tỷ cậu chắc chắn không được rồi, nhưng thầy biết có một người nhất định có thể giúp cậu.” Vạn giáo sư nói.

Mạnh Tắc Tri ánh mắt sáng lên: “Thầy?”

Thôi được thôi được, chẳng phải chỉ là mất chút thể diện sao?

Vạn giáo sư thở dài: “Sư đệ của sư tỷ cậu vừa về nước. Cậu ấy là học trò cuối cùng của giáo sư Montagnier, cũng là con trai của một người bạn cũ của thầy. Đại học Kinh Thành đã tốn không ít công sức mới mời được cậu ấy về.”

Giáo sư Montagnier là nhà sinh vật học danh tiếng toàn cầu, từng đoạt giải Nobel.

“Để tối nay, thầy gọi điện hỏi giúp cậu.”

“Vâng.” Mạnh Tắc Tri thở phào nhẹ nhõm. Có giáo sư Vạn ra mặt, chuyện này coi như đã thành công một nửa.

Hắn nói: “Đến lễ thượng thọ chín mươi của thầy, con sẽ tặng thầy một món quà lớn, đảm bảo thầy sẽ thích.”

Giáo sư Vạn khẽ hừ một tiếng, nghe thì có vẻ rất hài lòng: “Được, thầy chờ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play