"Tuần này cậu ta đi đỉnh núi Tân Hoàng bán cháo rồi."

Trương Minh Viễn: ???

Trong nháy mắt, Trương Minh Viễn hoài nghi sáng nay anh ngồi dậy mạnh quá, nên có chút lãng tai.

Người tốt nhà ai đi đỉnh núi bán cháo chứ!

"Dựa theo lời ba nói thì Lâm Chu nấu ăn không tệ, làm bánh bao ăn ngon, làm cháo hẳn là cũng ăn ngon. Dù sao sáng nào ba cũng đi leo núi, ba có thể đi cùng với cậu ấy tiếp."

Trương Minh Viễn vẫn khá là hiểu rõ thói quen nghỉ ngơi và làm việc của cha mình.

Từ sau khi về hưu là ông thích các hoạt động dành cho người già như leo núi, câu cá, uống trà, chơi cờ vân vân.

Bây giờ có thể có người đi cùng với ông, là chuyện rất tốt.

Lớn tuổi rồi, chỉ sợ cô đơn.

Trương Minh Viễn căn bản chưa từng lo lắng đến vấn đề này.

"Có đạo lý.

Trương Minh Viễn dám nói lấy đẳng cấp của mình chống lại cha còn chẳng có chút hy vọng thắng lợi nào.

Cha của anh rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, gọi một tiếng cáo già cũng không quá đáng, không có thanh niên nào có thể chơi lại ông.

Vừa nãy Trương Kiến Quân còn có chút không vui vì lời không thể cùng leo núi của Lâm Chu, nghe thấy con trai đưa ra chủ ý, lại vui ngay.

Về phần có khi nào là bị lừa hay không.

"Con ăn xong rồi, con đi làm đây cha."

Xem ra cha của anh thực sự thích thanh niên tên Lâm Chu kia.

Trương Minh Viễn thấy dáng vẻ vui mừng đó của cha mình, lắc đầu.

Mấy ngày nay leo núi cùng với Lâm Chu, bây giờ lại để ông leo núi một mình thì có hơi khó thật.

Tình cha con này đạm bạc quá đi...

Trương Kiến Quân vội vàng gửi tin cho Lâm Chu, cũng không thèm ngẩng đầu, tùy ý phất tay xua đuổi con trai.

Trương Minh Viễn: ...

"Đi thôi đi thôi, tuần này đừng quên đi xem mắt đó."

Ngày đầu tiên bán cháo, lượng khách ảm đạm hơn tưởng tượng của Lâm Chu một chút.

Dù cho cháo ngon thật đấy, nhưng người bình thường sẽ không nếm thử cháo một trăm tệ một chén.

Nhất định là nhiệm vụ hệ thống định giá quá cao.

Lâm Chu cảm thấy chắc chắn không phải tay nghề của cậu có vấn đề gì.

Ngay cả buổi trưa cũng phải ăn cháo mình bán ở đỉnh núi.

Khiến rất nhiều người phải dừng lại.

Bán từ sáng sớm cho đến buổi chiều, Lâm Chu mới gánh thùng không xuống núi.

Chỉ có mấy người đi ra ngoài du ngoạn, vì tiêu tiền, không chú ý chút tiền ấy mới nguyện ý nếm thử.

Về đến nhà, Lâm Chu quyết định ngày mai đổi sang cái thùng nhỏ hơn, chuẩn bị ít một chút.

Nếu bán không xong thì cậu sẽ không muốn trở về, thời gian bày quán quá dài.

Nhiệm vụ đâu có quy định nhất định phải bán bao nhiêu phần đâu.

Chỉ quy định thời gian và món bán cùng với giá cả thôi, trong này vẫn có không gian thao tác rất lớn. Ngủ không ngon giấc, Lâm Chu vừa về đến nhà đã đi tắm rồi nằm phịch xuống giường, ngủ trước rồi tính tiếp.

Đến khi tỉnh dậy, đã là đêm khuya.

Lâm Chu vừa tỉnh táo đã thấy bụng đói kêu vang.

Sáng sớm với buổi trưa đều chỉ ăn cháo.

Lâm Chu đều có loại ảo giác như cả ngày chưa ăn cơm.

Nếu như nói ở biệt thự có một điều không tốt thì chính là không tiện đặt đồ ăn từ bên ngoài.

Biệt thự im ắng đồng thời cũng rất hẻo lánh, trên cơ bản không nằm trong phạm vi giao hàng của một ít cửa hàng bán đồ ăn.

Lâm Chu đưa mắt nhìn danh sách đồ ăn, không có cái gì ăn, chỉ tự đứng dậy nấu cho mình một bát mì canh suông.

Mấy phút sau đã hoàn thành một bát mì sợi ngon miệng với tốc độ cực nhanh.

Sột soạt ăn xong, mới cảm giác mình sống lại.

Ăn uống no đủ, cậu cũng biết sợ là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình hoàn toàn rối loạn.

Buổi chiêu ngủ, ban đêm mới dậy.

Nghỉ ngơi một hồi, đến một giờ là có thể xuất phát đi thị trường bán sỉ mua nguyên liệu nấu ăn.

Lại nói, ngày thứ hai bán cháo gì đây nhỉ?

Ngày hôm qua bán cháo mặn, bây giờ bán cháo ngọt đi.

Cháo khoai lang?

Dùng khoai lang ngọt ngào để nấu cháo, tự mang theo chút vị ngọt, là một loại cháo Lâm Chu rất thích.

Có vị ngon như nhà làm, hơn nữa ở bên ngoài căn bản là không ăn được, chính là quá phổ thông cho nên mới không có nơi nào bán.

Muốn nấu cháo khoai lang ngon, chọn nguyên liệu làm nhân rất quan trọng.

Dựa theo thực đơn thì nhất định phải chọn loại khoai lang vừa ngọt lại vừa chắc chắn, khi mới ăn rất giống với hạt dẻ rang đường.

Trong số các loại khoai lang, nổi tiếng nhất là "khoai mật Hậu Lũng”. Có người nói loại khoai lang này ruột đỏ như thần sa, mùi thơm tựa lưu hà, lại còn mang theo vị ngọt giống như mật, có thể nói là cực phẩm trong khoai.

Lâm Chu không xác định có thể mua được hay không, chỉ có thể đi thị trường nhìn. ...

Lúc đến thị trường mới hai giờ, Lâm Chu đi xuyên qua các gian hàng tìm khoai lang.

Làm một đầu bếp mãn cấp, cậu không chỉ có thực đơn mỹ vị hoàn chỉnh nhất trên thế gian bản thân hệ thống cho mà còn có năng lực chọn nguyên liệu nấu ăn bẩm sinh.

Trong nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, cậu hầu như không cần nghĩ ngợi là có thể chọn lựa ra nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

"Bác ơi, khoai này bán sao thế?"

Trước một chiếc xe vận tải lớn, cặp vợ chồng trung niên đang vận chuyển khoai lang.

Cả một chiếc xe lớn, chất lượng đều khá vô cùng.

Bác gái nghe thấy Lâm Chu hỏi, nhiệt tình trả lời.

"Trai đẹp muốn bao nhiêu thế? Khoai bác bán đều là giống tốt trồng ở nhà đấy, giá cả tuy đắt một chút nhưng bao ngọt, dùng để nướng hay nấu đều ngon, ngọt chảy mật luôn."

Lâm Chu gật đầu, mua đầy một túi đi chợ.

Thứ này có thể để rất lâu, giữ lại từ từ ăn cũng được, không quan trọng, còn có thể làm bột khoai lang để ăn.

Thấy Lâm Chu tự nấu ăn, bác gái lập tức không để bụng nữa.

Bán một túi đi chợ đối với thị trường bán sỉ tính là buôn bán nhỏ, là đơn lẻ.

Bởi vì số lượng nơi này đều rất lớn.

Thị trường bán sỉ cũng có thể trả giá, bình thường thì mua càng nhiều, giá cả thương gia đưa ra sẽ càng ưu đãi.

Con muỗi nhỏ cũng là thịt, bác gái vui vẻ nói: "Chỉ một túi thôi à? Mua thêm một chút nữa là có thể cho cậu ưu đãi."

"Không đâu, cháu mua để tự ăn ấy mà, mua nhiều ăn không hết."

Gặp được nguyên liệu nấu ăn tốt, Lâm Chu nhất thời không nhịn được mua nhiều.

Ngô, hay còn được gọi là "gạo mập" hình dạng rất giống với một tiểu tử mập tròn vo, hạt tròn no đủ, màu trắng tinh, chất gạo trơn như bôi dầu, mùi hương ngọt ngào.

"Vậy được, đi thong thả nhé -"

Ngoại trừ khoai lang ra Lâm Chu còn mua ngô, với loại cháo khác nhau dùng gạo khác nhau cũng rất thú vị.

Một người mua nhiều khoai lang như vậy đã rất nhiều rồi.

Lâm Chu về đến nhà, đầu tiên là rửa ngô rồi đổ vào trong thùng sắt, thêm nước lọc vào để ngâm, sau đó chọn ra một ít khoai lang hình dạng đẹp mắt lột vỏ cắt khối.

So với cháo mặn, cháo ngọt đi theo con đường tươi mát.

Không đặc dính giống như cháo trứng muối thịt nạc ngày hôm qua.

Dùng để nấu cháo ngọt khá là phù hợp.

Khoai lang có hình dạng tốt nhất định phải là vỏ ngoài trơn truột, có hình trứng, ở giữa thì béo còn hai đầu thì nhọn.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, cậu biết nếu muốn leo lên đỉnh núi lúc sáu giờ mà còn thừa sức lực, ít nhất phải cho mình thời gian hai tiếng để leo núi.

Nấu cháo xong, trong lúc hầm Lâm Chu còn làm vài cái bánh trứng gà, chuẩn bị để ăn chung cùng với cháo khoai lang.

Có thể dùng đũa nhẹ nhàng vớt váng cháo lên, giống như mặt nạ dưỡng da, trung y xưng là "dầu gạo". Đây là tinh hoa trong cháo, vừa dinh dưỡng lại mỹ vị.

Lúc nấu, đầu tiên là cần phải bật lửa thật to, nấu đến khi hạt gạo nở bung thì mới hạ nhỏ lửa hầm từ từ. Sau khi nấu xong không thể mở nắp luôn ra được, phải lợi dụng hơi ấm còn dư lại hầm thêm chút nữa, để gạo chảy ra chất keo, ngưng kết thành một tầng váng cháo mềm nhẫn trơn trượt mới là trạng thái hoàn mỹ.

Không ăn sáng mà đi bày quán luôn, cậu dám khẳng định mình không leo lên đỉnh núi được.

Lột bỏ lớp vỏ giản dị không màu mè, để lộ phần ruột vàng óng tản ra một thơm ngọt nhè nhẹ bên trong, cắt thành khối ném vào trong thùng sắt xong là bật lửa được rồi.

Nếu không gấp gáp giống như ngày hôm qua, cậu kiên trì chưa đến hai ngày là trên người sẽ đau nhức không ngừng cho coi.

Nếu như có xe cáp thì tốt rồi, vậy thì việc lên xuống núi sẽ tiện hơn rất nhiều.

Đáng tiếc núi Tân Hoàng chỉ là khu phong cảnh miễn phí, du khách đến đây chính là để leo núi, làm sao có xe cáp được chứ!

Lâm Chu ăn bữa sáng xong thản nhiên thở dài, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.

Ông bác leo núi vốn muốn đi bày quán cùng với cậu.

Nhưng lại bị Lâm Chu khuyên bảo, bởi vì hơn 3 giờ sáng cậu đã ra cửa rồi, thật sự là quá sớm.

Trương Kiến Quân cũng không nghĩ tới thời gian Lâm Chu bày sạp tuần này lại sớm như vậy.

Đúng là ông không dậy nổi thật, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Đối với hành động này của Lâm Chu, ông không hiểu, nhưng lại tôn trọng.

Cùng lúc với Lâm Chu lên đường, bên kia, Tạ Hoành cũng tổ chức một đám bạn bè cùng đi đến núi Tân Hoàng.

Có bạn học hồi cấp 3, có bạn thời đại học, hai bên đều có người chưa quen biết nhau, nhưng để tổ chức một hồi hoạt động leo núi thì vẫn được.

Càng nhiều người càng náo nhiệt ấy mà.

Hừng đông leo lên đến đỉnh núi ăn một chén cháo, đối với người trẻ tuổi đây chính là trải nghiệm rất mới lạ, rất cool ngầu.

Vừa nghĩ đến thôi là có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào rồi.

Cũng chỉ có người trẻ tuổi mới có thời gian rảnh rỗi và phần nhiệt tình ấy, vì một chén cháo mà đi leo núi.

"Tạ Hoành, cháo trứng muối thịt nạc kia có ngon như mày nói thật không đấy?"

Người hỏi là bạn học thời cấp 3 của Tạ Hoành, quan hệ không tệ, chỉ có điều không học chung một trường đại học, những lúc nào trở về Giang Đông thì mới liên hệ, tụ hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play