Sau khi hấp xong mẻ bánh bao thứ hai, Lâm Chu vừa hô lên thông báo với nhóm khách hàng vừa đóng gói.

“Ông chủ, lấy tôi hai cái nhân đậu đỏ, hai cái xá xíu.”

“Ông chủ, lấy tôi giống vậy.”

“Ông chủ, tôi cũng vậy.”

“Ông chủ, tôi như trên.”

“...”

Khách hàng biết mỗi người bị giới hạn chỉ mua được bốn cái. Hầu như tất cả khách hàng đều gọi chạm mức tối đa bốn cái bánh bao.

Họ phân bổ số lượng rất đồng đều, có hai vị, mỗi vị mua hai cái.

Đến lượt Giả Lam, cô chưa gọi món ngay.

Vì sau khi thấy Lâm Chu, cô lập tức sững sờ.

Không ngờ ông chủ quầy bánh bao còn trẻ hơn cô nghĩ.

Cô nghĩ cô có thể trả lời câu hỏi của Hiểu Lâm rồi.

Ông chủ đã cứu cô cực kỳ đẹp trai!

“Chào ông chủ.”

“Tôi là người ngất xỉu trước quầy hàng của anh hôm qua. Cảm ơn anh đã cho tôi bánh bao và nước uống, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”

Giả Lam bước lên cúi đầu thật sâu 90 độ, làm Lâm Chu giật nảy mình.

“À thì... Cô không sao là được rồi.”

Lúc nãy, Lâm Chu không lập tức nhận ra đây là nữ sinh hạ đường huyết và được xe cấp cứu đưa đi tối qua.

Tình huống lúc đó căng thẳng, cộng thêm ban đêm sắc trời tối mịt, cậu không nhìn rõ dáng vẻ của người đó.

Bây giờ cậu thấy Giả Lam khỏe mạnh thì rất vui mừng.

“Nhờ bánh bao của anh cả. Nếu không tôi đã chết ngất vì đói rồi.”

Giả Lam vẫn nhớ rõ cảm giác khổ sở đói đến hoa mắt chóng mặt kia.

Cô nhìn Lâm Chu đầy cảm kích.

Lúc này cô mới hiểu tại sao người xưa chỉ vì người khác cho mình một cái bánh bao mà tình nguyện báo đáp đối phương. Cảm giác chết đói thật sự quá kinh khủng. Cái bánh bao kia rõ ràng có ý nghĩa rất lớn.

“Ông chủ, tôi cũng muốn mua hai cái nhân đậu đỏ và hai cái xá xíu.”

Giả Lam vốn định mua thêm vài cái bánh bao để ủng hộ việc mua bán của ông chủ, báo đáp cậu.

Nào ngờ ông chủ buôn bán tốt như vậy, còn bị nhóm khách hàng yêu cầu giới hạn mua hàng. Mỗi người chỉ có thể mua tối đa bốn cái.

Phá hỏng mọi kế hoạch của cô.

Chẳng qua, khi thấy trong nồi hấp không còn bao nhiêu bánh bao, cô lại cực kỳ mừng rỡ vì ông chủ dùng phương thức giới hạn mua hàng. Nếu không bánh bao đã bán hết trước khi đến lượt cô.

Giả Lam nhận được bánh bao đóng gói xong, nói cảm ơn, quét mã và đứng sang một bên để trả tiền.

Thấy Lâm Chu tiếp đãi vị khách tiếp theo, cô nhanh chóng thanh toán năm trăm tệ xong lập tức co cẳng chạy đi.

Ai không biết còn tưởng cô ăn quỵt bỏ chạy.

Họ nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn.

Kết quả, khi nghe được âm báo đã nhận năm trăm tệ, không chỉ Lâm Chu mà những người nghe được số tiền đều trợn tròn mắt.

“Đờ mờ, người này trả nhầm tiền hả!”

“Năm trăm tệ?”

Người đứng sau Giả Lam ban nãy có nghe cô nói cảm ơn Lâm Chu, lập tức nhận ra.

“Không lẽ cô ấy muốn gửi tiền cho ông chủ, nhưng sợ ông chủ không nhận nên mới làm thế à!”

Lâm Chu chợt hiểu, giơ tay muốn gọi Giả Lam, không ngờ chân cô ấy không dài nhưng lại chạy rất nhanh, chớp mắt đã băng qua đường.

“Trời! Cô trả dư rồi~”

“Cô gái ơi~”

Giả Lam nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, thấy Lâm Chu đang gọi cô thì cười hì hì vẫy tay, sau đó rời đi...

Cứ thế đi mất rồi!

Có cảm giác như người phất áo bỏ đi, che giấu công lao và danh tính.

Lâm Chu nhìn rất nhiều khách hàng trước mặt, lại nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn chạy của Giả Lam, có thể đoán được người ta cố ý.

Giá bán mấy cái bánh bao và chai nước kia của cậu không đến năm trăm tệ đâu!

“ y gù má ơi, giờ còn làm gì được nữa.”

Khách hàng đằng sau thấy Lâm Chu sốt ruột thì cười nói: “Ông chủ, đây là tấm lòng cảm ơn cậu của con gái nhà người ta đấy.”

“Đúng thế, cậu không nhận tiền, người ta cũng không còn cách nào khác để báo đáp cậu mà.”

“Ông chủ, đây chính là duyên phận lớn nha.”

Nghe nhóm khách hàng nói chuyện cười đùa, Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Quý khách muốn mua vị gì?”

Khách hàng cười hê hê, muốn mỗi vị hai cái.

Đợi đến lúc Lâm Chu nhìn thấy ông bác leo núi, hai mắt cậu lập tức sáng rỡ.

Không ngờ hôm nay hết bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác.

Sáng sớm cậu mới nói với ông bác chuyện cậu bày quầy bán bánh bao ở Hoa Quả Sơn. Đêm xuống ông bác đã đến mua ủng hộ cậu, thật sự quá thú vị!

Cậu cảm nhận được có người xem trọng và ghi nhớ lời nói của mình vào lòng.

“Ông bác đến lúc nào thế ạ, xếp hàng chờ bao lâu rồi? Ông bác đến thì cứ đi thẳng tới tìm cháu nha.”

Ông bác không còn trẻ, không biết đã đứng xếp hàng chờ bao lâu. Lâm Chu vừa vui vẻ vừa lo lắng nói.

“Không sao đâu, thể lực tôi rất tốt, chen hàng ở chỗ buôn bán không phải thói quen tốt. Lấy tôi hai cái bánh bao nếm thử đi.”

Lâm Chu mỉm cười, lấy hai cái bánh bao từ nồi hấp ra đưa cho ông.

“Đừng trả tiền, cháu mời chú ăn, chỉ có hai cái bánh bao, đừng khách sáo với cháu.”

Ông bác không nghe, ra hiệu cho tài xế đứng cạnh trả tiền.

Tài xế xếp hàng cùng ông bác leo núi, biết giá bánh bao, nhanh chóng quét mã thanh toán mười lăm tệ.

Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông bác leo núi không muốn trì hoãn cậu làm ăn buôn bán, lên tiếng chào hỏi rồi cầm bánh bao đứng sang một bên.

Ông cẩn thận đánh giá bánh bao.

Bánh bao trắng muốt tinh tế, cầm trong tay rất mềm mại, bóp vào còn đàn hồi. Có thể tưởng tượng nó mềm đến mức nào.

Giữa đêm khuya, ông đã ăn bữa tối, không nên ăn thêm nữa.

Thế nên ông chỉ mua hai cái bánh bao để nếm thử mùi vị.

Ông cầm bánh bao xá xíu lên, bắt đầu ăn.

So với bánh bao nhân đậu đỏ ít nhân và mùi thơm nhẹ, bánh bao xá xíu thơm đậm đà hơn và có những vết nứt tự nhiên đẹp mắt, từ đó giúp người ta có thể nhìn ngắm phong cảnh bên trong nhân bánh.

Cắn một miếng, vỏ bánh bao mềm mịn vừa phải, kết cấu dẻo dai nhưng cũng mềm và ngon miệng, kết hợp với nhân xá xíu mặn ngọt, hương vị cực kỳ chính tông.

Thịt thái hạt lựu đầy đặn, có mùi thịt nướng than củi của cùng sự kết hợp mặn, ngọt của gia vị. Mỗi miếng đều mang đến bất ngờ, kích thích vị giác khiến người ta không nhịn được gặm hết chiếc bánh bao trên tay, như thể hận không thể ăn sạch nó vào miệng, sau đó mới cẩn thận thưởng thức mỹ vị.

Ông bác ăn xong bánh bao xá xíu, hai mắt phát sáng.

Ông nhìn Lâm Chu đầy kinh ngạc.

Thằng bé này có tay nghề đấy chứ!

Ông không dám nói bánh bao này đệ nhất thiên hạ, nhưng ông chắc chắn mình chưa từng ăn bánh bao xá xíu nào ngon hơn cái này.

Ông ăn xong một cái bánh bao, vị tươi ngọt của xá xíu vẫn còn đọng lại trong miệng. Quả là cái bánh bao làm người ta ăn một lần đã thấy khó quên.

Ông cảm nhận xong dư vị, lại nhìn về phía bánh bao nhân đậu đỏ trong tay.

Vừa cắn một miếng, hương thơm của nhân đậu đỏ lan tỏa khắp miệng.

Khi nhai, vỏ bánh bao nhân đậu đỏ còn mềm hơn bánh bao xá xíu, cảm giác cứ như đang ăn mây, cộng thêm nhân đậu đỏ ngọt ngào, dẻo ngon.

Hương vị thơm ngọt tuyệt vời, lập tức thay thế mùi thơm của bánh bao xá xíu trong miệng.

Phảng phất đưa người ta từ vùng đất mặn ngọt đến xứ sở ngọt ngào trong chớp mắt, bỗng chốc giúp tâm trạng người ta tốt hơn vài phần.

Quá ngon!

Ông bác ăn sạch hai cái bánh bao, cầm lòng không đặng cảm khái.

Từ trạng thái hiện tại của ông, ai cũng nhận ra ông rất hài lòng với hương vị bánh bao.

Ông không thể che giấu nụ cười trên môi.

“Tổng giám đốc Trương, giờ chúng ta về chưa ạ?”

Tài xế thấy ông bác leo núi đứng yên bất động, không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào bèn không nhịn được hỏi.

“Chờ chút, tôi đi mua thêm hai cái bánh bao.”

Trương Kiến Quân hoàn toàn bị kích thích khẩu vị, nào còn nhớ gì đến chế độ ăn uống dưỡng sinh của mình nữa. Hiện tại ông chỉ muốn ăn thêm mấy cái bánh bao cho đã thèm.

Ông sống hơn nửa đời người, không biết đã ăn bao nhiêu món ngon.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ăn bánh bao ngon đến vậy. Mua ít, mua ít quá rồi!

Sau đó, ông quay đầu thì thấy Lâm Chu đang dọn hàng.

Lâm Chu chú ý tới ánh mắt của ông, còn tưởng ông bác đang chờ cậu về cùng, thế là vội tăng tốc độ thu dọn đồ.

“Cháu xong ngay đây ạ.”

Trương Kiến Quân: ...

“Đừng gấp, tôi chờ cậu.”

Ông bác liếm môi, thở dài tiếc nuối.

Ông mua ít quá!

Sớm biết bánh bao ngon như vậy, ông đã quên luôn chuyện dưỡng sinh, ban đêm ăn ít gì đó rồi.

Giả Lam xách bịch bánh bao không vội vã về nhà, trái lại đón xe đi công ty của bạn thân tìm cô ấy.

Bánh bao ăn ngon như vậy, cô nhất định phải bảo bạn thân nếm thử!

Hiểu Lâm là một nhà thiết kế đồ họa.

Chỉ cần bên khách hàng hoặc là bên lãnh đạo không hài lòng với thiết kế của cô là cô phải tăng giờ làm việc thay đổi kế hoạch.

Cho nên tăng ca là chuyện thường tình.

Một ngày nào đó không tăng ca, bản thiết kế nộp một lần thì pass luôn mới là mặt trời mọc từ hướng tây.

Thấy tin nhắn Giả Lam gửi đến, biết cô sắp đến ngay, Hiểu Lâm mệt mỏi gửi một nhãn dán bày tỏ đã biết.

Cô đã phiền đến mức lười động ngón tay luôn rồi!

Cô đưa mắt thấy thời gian, đã sắp chín giờ, người trong phòng làm việc đều đã đi gần hết.

Liếc nhìn lại, chỉ thấy mỗi phía trước chỗ ngồi của cô là đèn vẫn sáng. Ánh sáng trên màn hình máy tính hắt lên khiến cô trông không khác Sadako một tí nào.

Mái tóc dài mềm mại trơn trượt đã rối tung sau khi bị cô táo bạo xoa bóp.

Quầng thâm dưới mắt cùng với lon bò húc và cà phê trên bàn không hề nghi ngờ cho thấy cô đang trải qua sự dằn vặt cỡ nào.

Con chuột bàn phím trong tay đều sắp bị cô gõ thành bóng mờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play