Ông bác thấy Lâm Chu dừng lại nhìn đình nghỉ mát ở lưng núi thì cổ vũ.
Một người leo núi cô đơn, có bạn đồng hành, ông bác cực kỳ vui mừng, sợ Lâm Chu không đi.
“Đi, cháu còn đi được.”
Lâm Chu uống một ngụm nước, đi theo phía sau ông bác, một bước, một dấu chân tiếp tục trèo lên trên.
Mặt trời vẫn mọc lên, theo thời gian từng chút trôi qua, nhiệt độ của mặt trời cũng theo đó tăng lên.
Hai người bắt đầu nóng đổ mồ hôi.
“Trên núi có một mảnh rừng trúc, phong cảnh rất đẹp, nếu có thể trèo đến đỉnh núi, cậu nhìn thấy khẳng định không nỡ đi.”
Dọc theo đường lên núi, phong cảnh chạm trổ điêu khắc bên đường vốn đã mê người, một đứa trai thẳng không hiểu phong tình như Lâm Chu cũng cảm thấy rất đẹp.
Không ngờ phong cảnh phía sau núi của biệt thự quy hoạch tốt như vậy, còn trồng rừng trúc.
“Tâm trạng tốt còn có măng để ăn.”
Lâm Chu nghe thấy rừng trúc phản ứng đầu tiên chính là măng mùa xuân măng mùa đông, không dám nghĩ măng mà bản thân tự đào ăn ngon cỡ nào.
Ông bác sửng sốt.
Ý định ban đầu là dựa vào phong cảnh rừng trúc thu hút Lâm Chu, không ngờ cậu chú ý lại là trúc.
Thật sự là vượt quá dự đoán.
Khôi phục tinh thần lại ông bác không nhịn được cười lên.
Thật sự là một chàng trai thú vị.
“Là sao vậy ạ.”
“Cậu biết nấu cơm?”
Ông bác cảm thấy một người không biết nấu cơm hoặc là một người không nghiên cứu về món ăn, sẽ không nghe thấy rừng trúc, giây đầu tiên là muốn ăn măng.
“Đúng, kỹ thuật nấu ăn của cháu, không phải nổ chứ, thật sự ít có ai có thể so sánh với cháu.”
Lâm Chu cảm thấy thể lực của mình không bằng ông bác, nhưng lĩnh vực kỹ năng nấu ăn, cậu có hệ thống, thế gian thật đúng là không tìm thấy người có thể đánh đồng với cậu.
“Không nhìn ra vậy mà cháu là đầu bếp đó, món Trung hay là món Tây?”
Ông bác không ngờ Lâm Chu còn trẻ, nhìn giống như phú nhị đại vậy mà là đầu bếp.
Chức nghiệp đầu bếp này cũng không thoải mái, nếu học món Trung xem như phải có thể lực tốt.
“Đều biết.”
Lâm Chu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông bác, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Có vẻ khiêm tốn lại rụt rè.
Nhưng kỹ năng nấu ăn tuyệt đối cho cậu tự tin, một cái nhìn toàn cảnh.
Ông bác lớn tuổi như vậy, không nói cái khác, nhìn người vẫn rất chuẩn.
Chỉ nhìn phần phong thái này của Lâm Chu đã biết có lẽ kỹ năng nấu nướng không tệ.
“Vậy có cơ hội phải đi nếm thử rồi, đi đâu có thể ăn được tay nghề của cậu?”
Hai người như vậy vừa leo núi vừa nói chuyện phiếm, quá trình leo núi buồn tẻ cũng có vẻ thú vị.
Lâm Chu đi đến thế giới này lâu như vậy, trừ bày quầy hàng trao đổi với các khách hàng.
Cũng chưa lúc nào nói chuyện phiếm với người khác không hề cố kỵ như bạn bè.
Không thể không nói ông bác thật sự là đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt, cậu nói cái gì hai người cũng có thể tán gẫu.
Tính cách cũng hợp, còn có cảm giác thân thiết được cha chú bao dung dẫn đường.
“Hi hi, gần đây buổi tối cháu bày quầy hàng bán bánh bao ở công viên Hoa Quả Sơn.”
Lâm Chu cũng không cảm thấy ở khu biệt thự, buổi tối phải đi ra ngoài bày quầy hàng bán bánh bao có vấn đề gì.
Nhắc tới còn rất kiêu ngạo.
Cậu không cảm thấy có vấn đề, ông bác đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy.
Rất tự nhiên bày tỏ sẽ đi chiếu cố việc buôn bán của cậu.
“Vậy chú đi sớm một chút, tám giờ cháu bày quầy hàng, chín giờ đã bán hết rồi, buôn bán tốt lắm.”
“Ha ha ha, được.”
Cứ như vậy, Lâm Chu bất tri bất giác đã trèo tới đỉnh núi.
Cả buổi sáng, đỉnh núi còn tràn ngập sương, sương mù mông lung khi mặt trời chiếu xuống giống như đang dần dần tản đi, lộ ra hình dáng thật của ngọn núi.
Không khí trên núi rất tốt, có cảm giác tươi mát mà dưới chân núi không có, khiến người ta không nhịn được hít thở từng hơi dài, dường như cả người đều thoải mái.
Khu rừng trúc lớn tản ra mùi thơm ngát nồng đậm của trúc làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Nếu ngâm bình trà, ngồi trong rừng trúc chơi cờ chẳng phải rất thoải mái sao.”
Lâm Chu được ông bác dẫn vào đình nghỉ mát trong rừng trúc.
Bốn phía có dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, ngồi ở trong đình nghỉ mát cảm giác không nóng như vậy.
Quả nhiên phong cảnh trên núi đẹp hơn giữa sườn núi.
Lâm Chu lập tức thích nơi này.
Mặt trên của bàn đá trong chòi nghỉ mát còn khắc bàn cờ, thật sự là một chỗ tốt để uống trà chơi cờ.
“Cháu có trà ngon, sáng mai mang đến, chúng ta học đòi văn vẻ một lát.”
Ông bác cũng cảm thấy rất hứng thú với hình ảnh mà Lâm Chu nói.
Bình thường một mình ông leo núi chính là rèn luyện thân thể, đến rừng trúc mát mẻ nghỉ chân một chút.
Hiện tại có Lâm Chu ở đây, cũng có người cùng ông uống trà chơi cờ.
“He he, vậy tôi chờ nếm thử.”
“Đúng rồi, ông bác chúng ta lưu số điện thoại, phòng ngừa không tìm thấy người.”
Tâm trạng của hai người vui vẻ thêm bạn tốt, sau đó tranh thủ trước khi mặt trời hoàn toàn nóng lên thì xuống núi.
Sau khi Lâm Chu về đến nhà, lập tức nửa chết nửa sống ngồi phịch trên mặt đất.
Vừa nóng vừa mệt, không có một chút sức lực để nhúc nhích.
Nằm trên mặt đất hơn nửa ngày, mới chậm rãi đến phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó trên giường nằm chơi di động.
Ngày hôm qua ngủ lâu, lúc này tuy mệt nhưng không muốn ngủ.
Nằm đến giữa trưa, tùy ý làm vài món ăn sau đó Lâm Chu bắt đầu làm bánh bao.
Lớp da của bánh bao xá xíu chế tác thời gian dài, ngày hôm qua chính là chuẩn bị thời gian quá dài, cũng chưa kịp ăn cơm tối đã ra ngoài bày quầy hàng.
Hôm nay phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Lâm Chu đổ một gói bột nở to lên mặt thớt, đổ nước lọc vào trộn lên, chậm rãi nhào bột, chia thành mấy phần, lại dùng một cái khăn hơi ướt đậy lên, tự lên men bốn, năm tiếng.
Trong lúc đó lại chuẩn bị làm nhân.
Đợi khi bột mì lên men tới mức độ nhất định, lại thêm đường cát, nước kiềm, mỡ lợn vào trong bột nhào rồi nhào thêm lần nữa.
Nhào bột là một quá trình tốn thời gian lại tốn sức.
Lâm Chu làm bánh bao mấy ngày, sớm đã quen.
Cách làm cộng thêm kỹ thuật khiến động tác của cậu thoạt nhìn khá nhẹ nhàng.
Không bao lâu, rất nhiều khối bột nhào to đã hoàn thành.
Trắng noãn nhẵn nhụi còn không dính tay.
Bột được nhào xong đặt dưới mặt trời tiếp tục lên men.
Bước tiếp theo là chuẩn bị nhân bánh.
Thịt nạc vai tươi, chất thịt rất mềm, cắt thành từng miếng nhỏ rồi ướp với hành tây.
Sau đó lọc lấy đậu đỏ đã ngâm, bắt đầu nấu nhừ.
Phòng bếp trong biệt thự rất rộng, có nhiều bếp lò.
Chỉ dùng một nồi không đủ nấu hết nên cậu đun nước nấu hai nồi cùng lúc.
Sau này nên mua vài cái nồi sắt, nồi hầm cao bằng sắt và các dụng cụ làm bếp khác loại lớn dùng trong buôn bán để tiện sử dụng hơn.
Tiền lời hàng ngày của cậu rất ổn, nếu không tiêu xài nhiều thì hoàn toàn đủ dùng.
Sau khi chuẩn bị xong nhân và vỏ bánh bao, việc đầu tiên Lâm Chu làm là gói vài cái bánh bao cho mình trước rồi mang đi hấp.
Hôm nay, cậu chuẩn bị từ sớm nên không cần gấp gáp.
Trong thời gian chờ đợi, cậu thong thả gói số bánh bao còn lại.
Cậu phải ăn bánh bao của mình trước mới được.
Hôm qua, cậu thấy khách hàng nào cũng ăn rất ngon lành, nhưng người làm ra bánh bao là cậu còn chưa được ăn, thèm muốn chết.
Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ đến cô gái té xỉu trước quầy hàng của cậu hôm qua.
Chắc là cô ấy không sao đâu nhỉ?
Cậu cho cô ấy ăn hai cái bánh bao, uống nửa chai nước. Lúc được xe cấp cứu đưa đi, trông cô đã có vẻ tỉnh táo.
Thời nay, người trẻ tuổi yếu ớt quá, cần phải rèn luyện sức khỏe thật tốt.
...
Một bên khác, Giả Lam thấy sắp đến giờ tan tầm lập tức gọi điện thoại cho cô bạn thân Hiểu Lâm, bàn xem tối nay có nên đến quầy hàng của Lâm Chu để cảm ơn người ta hay không.
“Phải đi cảm ơn người ta chứ! Theo lời cậu, chủ quầy bánh bao cho cậu mấy cái bánh bao, còn cả một chai nước miễn phí, vậy đã xem như cứu cậu một mạng rồi. Không cảm ơn sao mà coi được.”
Tối qua, Giả Lam được đưa đến bệnh viện, truyền nước biển không dậy nổi, còn phải nhờ người đi nộp viện phí giúp. Theo lời đề nghị của y tá, cô đã gọi cho cô bạn thân Hiểu Lâm của mình.
“Với lại chủ quầy bao nhiêu tuổi thế, nam hay nữ, đẹp trai không? Nếu anh ấy là anh chàng đẹp trai, cậu phải lấy thân báo đáp ân cứu mạng nha!”
Giả Lam: ...
Cô suýt nữa đã chết đói trước quầy hàng của người ta, đến sức lực ăn bánh bao còn chả có, làm gì có hơi sức để ý xem ông chủ đẹp trai hay không.
Nghĩ kỹ lại thì cô có thể khẳng định giới tính của người đó, bởi vì giọng nói là nam, nghe còn rất trẻ.
Nhưng cô không chú ý dáng dấp người đó thế nào.
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Giả Lam lắc đầu dữ dội để không nghĩ ngợi lung tung nữa.
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bánh bao ngon lắm!”
“Cậu có biết lúc đó tớ đói đến hoa cả mắt, gần như sắp ngủm tới nơi, đột nhiên có một cái bánh bao nóng hổi đưa đến bên miệng là cảm giác thế nào không?”
“Cắn một miếng, nhân đậu đỏ ngọt lịm tan trong miệng. Khoảnh khắc ấy, hương vị ngọt ngào hệt như cam lộ* lan tràn khắp cơ thể tớ, làm cả người tớ như được kéo lại nhân gian, bổ sung thêm đường. Chẳng mấy chốc tớ đã cảm thấy sức lực dần dần hồi phục.”
*Nước thơm ngọt.
“Cái bánh bao đó thật sự quá ngon, khiến người ta kinh ngạc thán phục. Ôi đờ mờ, tớ chưa bao giờ ăn cái bánh bao nào ngon tới vậy!”
“Cậu đi với tớ không? Tớ dẫn cậu đi ăn thử.”
Cô bạn thân Hiểu Lâm không tin lời Giả Lam cho lắm.
Người nào đói bụng mà được ăn thứ gì đó, chắc chắn đều cảm thấy đặc biệt ngon miệng.