Nhà hàng này có một điểm đặc sắc, ở khu vực trung tâm được bao quanh bởi các bàn ăn có một khoảng trống, dành cho các cặp đôi đến khiêu vũ, thậm chí có thể yêu cầu bài hát từ ban nhạc.
Hoắc Hàm nhìn quanh rồi đột nhiên nói: "Kiêu Kiêu, em có muốn khiêu vũ với anh không?"
Buổi yến tiệc duy nhất họ từng tham dự cùng nhau là tiệc mừng thọ của ông cụ Mạnh. Trong buổi tiệc đó, có quá nhiều chuyện xảy ra nên họ không có cơ hội nhảy cùng nhau, Hoắc Hàm muốn nhảy với Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên tất nhiên đồng ý: "Đương nhiên là muốn."
Hoắc Hàm cười một cái, rồi đi đến chỗ ban nhạc nói gì đó, sau đó xoay người lại đi đến trước mặt Tiêu Gia Niên, chìa tay ra hơi cúi người mời cậu.
Tiêu Gia Niên ngửa đầu lên nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời, cậu đặt tay mình lên tay đối phương.
Hai người đứng đối diện nhau, Tiêu Gia Niên cho rằng họ sẽ nhảy điệu waltz, nhưng khoảnh khắc tiếng đàn violin vang lên, cậu nhận ra đây là một bản tango.
Tiêu Gia Niên nhanh chóng phản ứng lại, và hòa mình vào điệu nhảy.
Hai người tự nhiên đã mang theo sự ăn ý cùng tình cảm ở bên trong, những cái liếc mắt tình cờ gặp nhau khi nghiêng đầu, sự ma sát giữa các bắp chân khi di chuyển theo bước nhảy, tất cả đều có thể tạo ra sự ám muội dưới ánh sáng mờ nhạt.
Bên ngoài cửa sổ kính sát đất, bầu trời đen như tấm màn che sân khấu thỉnh thoảng được chiếu sáng bởi tia chớp, tiếng sấm vang lên, tiếng đàn violin và cello đan xen hòa quyện hoàn hảo vào nhau.
Tiết tấu bản nhạc dần dần tăng tốc, trong quá trình xoay người, hết thẩy mọi thứ xung quanh đều nhanh chóng quay cuồng.
Tiêu Gia Niên không thể nhìn rõ gì nữa, trong mắt cậu chỉ có người đàn ông trước mặt đang nhảy cùng mình.
Trên mặt hai người đều mang theo ý cười thoải mái, giữa âm nhạc sôi động, những bước nhảy tràn trề vui sướng.
Bên ngoài, gió lớn nổi lên bốn phía, mưa to như trút nước đổ ập xuống.
Họ giống như những kẻ điên cuồng vẫn cười lớn ăn mừng trong những giây phút cuối cùng trước ngày tận thế sắp đến.
Sau cơn cuồng nhiệt hỗn loạn, chỉ còn lại sự trống rỗng, họ không muốn trải qua cảm xúc đó, vì vậy ngọn lửa này vẫn cháy cho đến khi về nhà.
Trong bầu không khí ẩm ướt oi bức, mồ hôi từ trán Hoắc Hàm nhỏ xuống cơ thể Tiêu Gia Niên.
Trước mắt Tiêu Gia Niên là một màn mờ ảo, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính sát đất bị mưa rền gió dữ đập vào, nhưng ngay lập tức đã bị ai đó nắm cằm quay đầu lại.
Người đàn ông nói bằng chất giọng khàn khàn, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ: "Kiêu Kiêu, nhìn anh."
Bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, trong suốt không chút tạp chất, trong không khí tràn ngập mùi hương tươi mát của đất.
Tiêu Gia Niên có chút lười biếng mở mắt ra, nhìn vào bông hồng pha lê đặt trên tủ đầu giường, không tiếng động cười một cái.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt trên eo mình, cậu xoay người lại, cuộn mình vào lòng Hoắc Hàm.
Tiêu Gia Niên nhão nhão dính dính hôn một cái lên trên cổ hắn, giọng nhỏ nhẹ nói: "Chào buổi sáng."
Hoắc Hàm cười, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.
-
Gần đây, Tiêu Gia Niên vẫn tiếp tục mơ thấy một số hình ảnh kỳ lạ, trong giấc mơ cậu yêu đương với Văn Thần Cảnh như thế nào, sống và làm việc ra làm sao.
Mà cậu chỉ đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn một cuộc đời khác của "Tiêu Gia Niên".
Tiêu Gia Niên không hoàn toàn coi người trong mơ là chính mình, 18 năm đầu đời họ quả thực là cùng một người, nhưng lấy sự kiện Tiêu gia gặp biến cố hoặc không làm ranh giới, hai người dần dần có tính cách và phẩm chất khác nhau.
Tiêu Gia Niên trong những hình ảnh đó luôn ngây thơ thuần khiết, luôn tươi cười rạng rỡ, chưa từng trải qua bóng tối nên vĩnh viễn tin tưởng vào ngày mai.
Thế giới và năm tháng đối xử dịu dàng với cậu ấy, thế nhưng chưa từng để lại bất kỳ vết xước nào trong cuộc đời cậu.
Nhìn ánh mắt luôn dịu dàng, vĩnh viễn chứa đầy tình yêu của Văn Thần Cảnh.
Tiêu Gia Niên bình thản nghĩ, Văn Thần Cảnh xứng đáng có một kết cục tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, Tiêu Gia Niên dần dần phát hiện ra, mỗi khi cậu nằm mơ, cậu càng nhìn thấy nhiều điều từ thế giới khác, thì vùng trong suốt trên cơ thể Hoắc Hàm càng mở rộng, thời gian càng kéo dài.
Cậu sợ, cậu không muốn mơ giấc mơ này nữa, cậu không muốn biết nữa.
Nhưng điều này không có cách nào ngăn cản được, giống như một máy chiếu hỏng không thể tắt, hình ảnh vẫn đến trong giấc mơ của cậu mỗi đêm, không thể tạm dừng.
Tinh thần Tiêu Gia Niên mỗi ngày đều đang giằng co nơi ranh giới giữa lý trí và sự sụp đổ, cậu dần dần trở nên không dám ngủ.
Cậu không ngủ được, Hoắc Hàm cũng vậy.
Ban ngày họ cười đùa với nhau, nhưng trong đêm tối vô tận, cả hai im lặng mở to mắt nhìn nhau.
Chỉ ngắn ngủn hơn mười ngày, hai người đều gầy đi trông thấy, đặc biệt là Tiêu Gia Niên, trông cậu còn tiều tụy hơn cả thời điểm Tiêu gia vừa gặp biến cố.
Hoắc Hàm nắm tay Tiêu Gia Niên, dẫn cậu nằm xuống giường, lòng đau đớn vô cùng: "Ngủ một lát đi, được không?"
"Không." Tiêu Gia Niên rất cố chấp.
Hoắc Hàm dỗ dành cậu: "Nhưng anh muốn ngủ, em ngủ cùng anh được không?"
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hoắc Hàm, hốc mắt Tiêu Gia Niên dần dần đỏ lên: "Em không muốn mơ thấy giấc mơ đó nữa, nhưng tại sao nó cứ bám riết lấy em, không có đêm nào cho em ngủ ngon, hơn nữa mỗi lần tỉnh dậy, phần cơ thể trong suốt của anh lại mở rộng hơn."
Giờ đây, nó gần như đã lan ra toàn bộ cơ thể.
Hoắc Hàm đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Hắn nghĩ, có lẽ sớm muộn gì Kiêu Kiêu cũng biết được sự thật. Đã đến mức này rồi, để cậu biết nhiều thông tin hơn liệu có lợi cho cậu hơn không?
Hoắc Hàm nhìn vào đôi mắt cậu, từ từ mở lời: "Kiêu Kiêu, giờ đây anh sẽ nói với em một điều, có thể sẽ là cú sốc khá lớn đối với em, nhưng cho dù anh có nói gì, em cũng phải nhớ lấy một điều." Ánh mắt hắn dịu dàng mà thâm tình: "Anh yêu em, từ rất lâu rất lâu về trước, ngay từ khi em mới chào đời, anh đã yêu em."
Tiêu Gia Niên đưa tay bao bao phủ lên tay Hoắc Hàm đang đặt trên má mình: "Được, anh nói đi."
Hoắc Hàm vừa mở miệng, định nói rõ về bản chất của thế giới này cho Kiêu Kiêu, nhưng đột nhiên như bị ai đó bóp chặt cổ, không có cách nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Ngay sau đó, cơ thể hắn trở nên trong suốt.
Tay Tiêu Gia Niên xuyên qua bàn tay Hoắc Hàm, trực tiếp chạm vào má mình.
Vẻ mặt cậu trở nên lúng túng hoảng loạn, vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không nghe nữa, không nghe nữa, em không nghe nữa."
Môi Hoắc Hàm hơi hơi run rẩy, cảm thấy vô cùng bất lực, hắn không thể nói, ý thức thế giới đang ngăn cản hắn.
Sau khi cơ thể dần dần trở nên rõ ràng, hắn ôm chặt người kia: "Đừng khóc, đừng khóc nhé, ngủ với anh một lát, được không?"
Dù Tiêu Gia Niên có cố gắng đến mấy, con người cũng không thể không ngủ. Trong tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của Hoắc Hàm, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này, cuối cùng "Hoắc Hàm" cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, nhưng chỉ nhìn một cái, Tiêu Gia Niên đã nhận ra, đó không phải là anh trai của mình.
Đây là hôn lễ của "Tiêu Gia Niên" và Văn Trần Cảnh. Là cậu ruột của Văn Trần Cảnh, "Hoắc Hàm" đương nhiên phải về tham dự.
Tiêu Gia Niên tâm lặng như nước xem xong hết tất cả, chỉ có điều lần này có điểm khác biệt, khi đám cưới kết thúc, tất cả những hình ảnh đã xuất hiện trước đó nhanh chóng lướt qua trước mắt, cuối cùng hợp lại với nhau, hình thành ra một cuốn sách.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ tên quyển sách và tác giả thì đã tỉnh giấc.
Cậu quay sang bên cạnh nhìn — Hoắc Hàm đang ngủ say, toàn thân đã trở nên trong suốt.
Tiêu Gia Niên cười trông rất khó coi, nghiêng người nằm xuống, muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại không chạm vào được thực thể của người kia.
Cậu có một người yêu không thể ôm ấp.
Và sau đó Tiêu Gia Niên không còn mơ nữa, bởi vì cậu đã thấy được phần kết.
Lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được rằng "Tiêu Gia Niên" trong mơ đến từ một cuốn sách, vậy bản thân mình mang quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác biệt thì sao, sao lại thành ra thế này?
Cậu không còn tâm trí để suy nghĩ về những điều này nữa, mà thời gian cơ thể Hoắc Hàm trở nên trong suốt ngày càng dài, hắn hầu như không ra ngoài.
Khi đến thời điểm một người sắp phải hoàn toàn rời đi, họ thực sự sẽ có linh cảm.
Hoắc Hàm ngồi trên ghế sofa, nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài, rồi lại nhìn Tiêu Gia Niên đang vẽ chân dung hắn trên giá vẽ cách đó không xa.
Hắn đột nhiên lên tiếng nói: "Kiêu Kiêu, cùng anh ra sân vườn ngắm hoa nhé."
Tiêu Gia Niên giật mình, đặt cây cọ trong tay sang một bên, cố gắng nở một nụ cười: "Được."
Hai người nắm tay nhau ra sân vườn, mỗi một bước đi, cơ thể Hoắc Hàm lại mờ đi một phần.
Mùa xuân đến đã, mang theo rất nhiều màu sắc khác biệt cho khu vườn này.
Hai người đứng dưới cây mộc lan được trồng vào mùa thu năm ngoái, ngước nhìn lên.
"Lá cây đã chuyển sang xanh rồi, sao vẫn chưa nở hoa nhỉ?" Hoắc Hàm hỏi.
"Có lẽ chưa đến thời điểm thích hợp, nhưng anh nhìn kìa, trên đầu cành bên kia đã có một nụ hoa nhỏ rồi, sắp nở rồi đó."
Hoắc Hàm nghẹn ngào ra tiếng: "Kiêu Kiêu, nhưng anh không thể đợi đến lúc nó nở hoa được rồi."
Chàng trai thực tế chỉ mới 23 tuổi này lần đầu tiên để lộ ra vẻ yếu đuối như vậy trước mặt người yêu. Nhìn cơ thể mình ngày càng trở nên trong suốt, hắn thực sự sợ hãi.
Không phải sợ sinh tử, không sợ chia ly, hắn sợ rằng sau khi hắn rời đi, thế giới này sẽ trở nên như thế nào, Kiêu Kiêu sẽ ra sao?
Thời gian gần đây, Kiêu Kiêu càng biết nhiều hơn về chân tướng của thế giới, cơ thể Hoắc Hàm càng trở nên trong suốt, phạm vi càng rộng, thời gian cũng càng dài.
Hoắc Hàm đã hiểu, với tư cách là một nhân vật trong sách, Tiêu Gia Niên không nên biết, cũng không thể biết quá nhiều, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế giới, nhưng ý thức của cậu đã dần dần thức tỉnh, không cách nào ngăn chặn được.
Thiên Đạo chỉ có thể chọn cách loại bỏ nguồn gốc gây ra tất cả, chính Hoắc Hàm - người đến từ thế giới khác.
Vậy sau khi tiễn Hoắc Hàm đi thì sao? Thiên Đạo sẽ đối xử với Tiêu Gia Niên đã thức tỉnh như thế nào? Hoắc Hàm không dám nghĩ tới.
Tiêu Gia Niên dùng mu bàn tay lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình, rồi ôm chặt lấy cổ Hoắc Hàm.
"Đều tại cây hoa mộc lan này, nở muộn như vậy."
Hoắc Hàm ôm chặt người trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: "Tiếc quá, anh cũng không thể nhìn thấy hoa dâm bụt em trồng cho anh rồi."
Đây là loài hoa của mùa hè, mà họ không thể đợi đến mùa hè được nữa.
Tiêu Gia Niên cười nhẹ: "Đây có lẽ là lỗi tại em, em không nên trồng hoa mùa xuân vào mùa thu, trồng hoa mùa hè vào mùa đông."
Họ luôn nghĩ rằng thời gian vẫn còn dài, có thể đợi được đến lúc đó.
Nhưng mà mùa thu thì nên ngắm hoa mùa thu, mùa đông thì nên ngắm hoa mùa đông.
Tiêu Gia Niên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó hung hăng xé nát. Cậu ngửa đầu nhìn khuôn mặt khi ẩn khi hiện của người yêu.
Nụ cười gắng gượng của cậu không thể duy trì được nữa, cậu bật khóc thảm thương, khiến ai nhìn cũng đau lòng: "Tại em không tốt, đáng lẽ em không nên trồng hoa dâm bụt, anh nói đúng, ý nghĩa của loài hoa này không tốt, "hoa chặt đầu" thật không dễ nghe, em không nên trồng nó."
"Nói bậy." Hoắc Hàm duỗi tay dùng lòng bàn tay mình lau gò má cậu: "Hoa dâm bụt sớm nở tối tàn, vĩnh viễn chuẩn bị cho lần nở rộ tiếp theo càng sáng lạn hơn, thật là một loài hoa luôn cố gắng nỗ lực."
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, cơ thể Hoắc Hàm dần dần trở nên hoàn toàn trong suốt, Tiêu Gia Niên gần như không thể ôm hắn được nữa.
Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm nhìn vào mắt nhau, muốn khắc thật sâu khuôn mặt đối phương vào trong tâm trí mình. Ánh mắt Hoắc Hàm vẫn dịu dàng bao dung như cũ.
Hắn hỏi: "Kiêu Kiêu, trước đây anh dạy em nhiều thứ như vậy, em đã học được hết chưa?"
Tiêu Gia Niên khóc lóc gật đầu.
"Vậy nếu gặp chuyện không thể giải quyết được, em sẽ tìm ai?"
"Anh Hướng Thần và anh Bùi Khương."
"Còn ba bữa ăn hàng ngày thì sao?"
"Em sẽ ăn uống đàng hoàng, dù bận đến mấy cũng nhớ phải ăn."
"Thật ngoan."
Hoắc Hàm đột nhiên hiểu được tâm trạng của Morrison trước đây. Biết rằng mình không thể tránh khỏi việc phải ra đi, người yêu sẽ rất đau lòng.
Nhưng vẫn muốn ích kỷ nhìn người yêu có thể sống thật tốt, không có buồn thương, không có khổ đau.
Hoắc Hàm đột nhiên nói: "Anh yêu em."
Không chút do dự, Tiêu Gia Niên đáp lại tình yêu của hắn: "Em cũng yêu anh."
Giọng nói Hoắc Hàm mong manh đến mức gần như không nghe thấy: "Ngẩng đầu lên, để anh hôn em."
Tiêu Gia Niên ngẩng đầu, cảm nhận được xúc cảm rất nhẹ chạm lên môi, sau đó tan biến theo làn gió.
Khi mở mắt ra, trong sân vườn chỉ còn lại bóng dáng cô độc của chàng trai trẻ.
Gió xuân thổi qua, hương hoa mờ nhạt lan tỏa trong không khí, một chiếc lá xanh rơi xuống, xoay quanh người chàng trai vài vòng, như thể không nỡ rời xa, rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Người yêu của anh ơi,
Xin em hãy nhớ rằng,
Mỗi sớm mai khi tỉnh giấc, vào khoảnh khắc nhìn thấy tia nắng mặt trời mọc —
Hoa dâm bụt sẽ nở,
Thủy triều sẽ dâng cao,
Và tình yêu của anh —
Sinh sôi mãi không ngừng.
___
Tác giả có lời muốn nói: Đọc vui vẻ nhé, ngày mai gặp ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT