*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau Tết, Tiêu Gia Niên nhanh chóng bận rộn trở lại.

Theo lý mà nói, bởi vì nghỉ Tết vài ngày nên công việc của Hoắc Hàm cũng phải tích tụ không ít, nhưng mấy ngày nay hắn lại dành rất nhiều thời gian ở nhà.

Ít nhất là mỗi lần Tiêu Gia Niên về nhà, hắn đều ở đó.

Khi cậu đang ngồi bên bàn trong phòng làm bài tập, Hoắc Hàm đều ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh đọc sách.

Nói là đọc sách, nhưng Tiêu Gia Niên phát hiện hắn không phải đang ngồi ngẩn người, thì cũng đang nhìn cậu.

Lại thêm một lần nữa ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Gia Niên dở khóc dở cười đặt bút xuống: "Anh cứ nhìn em làm gì vậy?"

Hoắc Hàm cũng không nhịn được cười: "Anh chỉ muốn nhìn thôi!"

"Anh dính người quá đi!"

Tiêu Gia Niên gác hai tay lên bàn, sau đó đặt đầu lên, không nhịn được trêu chọc hắn.

Trước đây khi Tiêu Gia Niên học bài, Hoắc Hàm sẽ chọn vào thư phòng đọc sách hoặc làm việc, dù hai người có thân mật đến đâu cũng sẽ dành cho nhau một khoảng thời gian và không gian nhất định.

Tất nhiên không chỉ có chuyện này, hình như dạo gần đây Hoắc Hàm cố tình giảm bớt công việc, Tiêu Gia Niên ở đâu thì hắn ở đó.

Đối mặt với một Hoắc Hàm như vậy, Tiêu Gia Niên đương nhiên không cảm thấy khó chịu, trêu chọc Hoắc Hàm dính người là một chuyện, nhưng có chút hưởng thụ sự dính người của người yêu lại là chuyện khác.

Hoắc Hàm không thể tin được chỉ chỉ vào mình: "Anh, dính người á?"

Tiêu Gia Niên lanh lảnh "Ừ" một tiếng.

Hoắc Hàm nghĩ nghĩ một chút, mấy ngày gần đây hình như hắn đã theo sát người ta một tấc không rời, thế nên hắn hỏi: "Em ghét anh dính em sao?"

"Thích." Tiêu Gia Niên vùi mặt vào cánh tay, chỉ để lộ đôi mắt cong cong, giọng nói nhỏ nhẹ.

Trái tim Hoắc Hàm vốn hơi trầm xuống lập tức mềm nhũn, hắn ngồi trên ghế sofa, vẫy tay gọi cậu: "Lại đây."

Tiêu Gia Niên đứng dậy đi qua, đã bị hắn kéo xuống ngồi lên đùi.

Hoắc Hàm ôm eo cậu từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ cậu, lẩm bẩm nói: "Anh thật sự rất muốn được nhìn thấy em mọi lúc mọi nơi."

Tiêu Gia Niên cảm thấy cổ có hơi ngứa, rụt rụt người lại một chút, sau đó cười trở tay xoa xoa đầu hắn.

Qua vai của Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm đưa mắt nhìn bàn tay phải của mình, không để lộ cảm xúc, hắn nhẹ nhàng xòe năm ngón tay ra, cảm nhận được sự tồn tại của nó, sau đó từ từ nắm lại.

Hoắc Hàm chậm rãi nhắm mắt, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Kiêu Kiêu, Tiêu thị giờ đã nằm trong tay em rồi, anh dạy em cách thức quản lý và xây dựng lại nó nhé, được không?"

Vốn dĩ hắn không muốn vội vàng như vậy, nghĩ rằng dù thế nào đi nữa, cho dù Kiêu Kiêu không muốn học, hắn cũng có thể luôn đứng phía sau chống đỡ.

Nhưng giờ đây, hắn đã bắt đầu lo lắng.

Tiêu Gia Niên không nhìn thấy biểu cảm của Hoắc Hàm, cậu cũng chưa kịp nhận ra cảm xúc của đối phương, cậu nắm lấy tay Hoắc Hàm, vô lo vô nghĩ đung đưa chân, sau đó cười đáp lại: "Được."

Hoắc Hàm hành động rất nhanh, đã nói là làm.

Gần như ngay ngày hôm sau, hắn đã bắt đầu dạy từ kiến thức lý thuyết quản lý một công ty, rồi lại đến thực hành.

Tiêu Gia Niên vốn đã có nhiều môn chuyên ngành, giờ đây lại càng bận rộn đến choáng váng đầu óc.

Nhưng cậu là người rất ham học, dù bận rộn hay vất vả đến đâu, chỉ cần là việc đã hứa, cậu sẽ cố gắng làm đến cùng, chưa bao giờ phàn nàn.

Ngược lại, Hoắc Hàm đã đau lòng không thôi, rõ ràng ngay từ ban đầu, hắn chỉ muốn Kiêu Kiêu được tự do tự tại, chỉ cần làm những việc mà mình thích.

Kiêu Kiêu thích y học, không thích quản lý, việc học tập như hiện tại đối với cậu mà nói, chắc chắn là một việc rất vất vả.

Đêm khuya, nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiêu Gia Niên bên cạnh, lòng hắn dâng lên nỗi chua xót, đưa tay ôm chặt cậu vào lòng.

Thế nhưng, thế giới này đã hỗn loạn như vậy, làm sao hắn có thể yên tâm được?

Mặc dù tình trạng tay trở nên trong suốt lần trước chỉ xảy ra một lần, nhưng Hoắc Hàm chưa bao giờ là người ôm hy vọng may mắn.

Có một số chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, hắn không thể coi như chưa nhìn thấy.

Hắn chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tuy rằng rất vất vả, nhưng thực ra về mặt chủ quan, Tiêu Gia Niên rất vui vẻ khi học những điều này.

Tiêu Gia Niên nghĩ, cậu không thể vì Hoắc Hàm có thực lực lớn mạnh, mà đương nhiên trốn tránh sau lưng hắn, để hắn giải quyết mọi việc cho mình.

Hoắc Hàm đã lấy lại Tiêu thị cho Tiêu Gia Niên, đối với cậu mà nói, đây đã là một niềm vui ngoài ý muốn, cậu biết hắn chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, cậu rất trân trọng tấm lòng này, hơn nữa cũng không muốn phụ lòng nó.

Cậu cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, rồi thẳng eo lưng, kề vai sát cánh đứng bên cạnh Hoắc Hàm.

Sau đó tất cả mọi người khi nhìn thấy họ, sẽ chỉ khen ngợi bọn họ xứng đôi vừa lứa.

-

Lê Hân đã rất lâu rồi không đi chơi với Tiêu Gia Niên, hôm nay tan học vất vả lắm mới tóm được cậu.

Cậu ta hỏi: "Dạo này cậu làm gì mà bận rộn thế hả?"

Tiêu Gia Niên cười xin lỗi với cậu ta một phen, rồi giải thích tỉ mỉ cho Lê Hân về những chuyện gần đây.

"Không phải còn có Hoắc tiên sinh sao?"

"Tôi không thể vì anh ấy yêu mình mà đương nhiên cho rằng anh ấy phải xử lý mọi việc cho mình." Tiêu Gia Niên vẻ mặt nghiêm túc giải thích.

Lê Hân gục đầu lên bàn, nghiêng đầu nhìn cậu: "Tôi đương nhiên biết chứ, chỉ là tôi cảm thấy Hoắc tiên sinh có vẻ rất gấp gáp, dường như muốn dạy tất cả mọi thứ cho cậu một lúc."

Tiêu Gia Niên mím môi: "Có lẽ anh ấy muốn tôi trưởng thành nhanh hơn."

Ánh mắt Lê Hân trống rỗng, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.

"Rất lâu trước đây, mẹ tôi cũng vậy, lúc đó sức khỏe bà đã rất yếu rồi, ông già nhà tôi lại dan díu với mẹ của Phó Hòa Quang, mẹ tôi cũng thường xuyên dạy tôi, nên xử lý di sản của bà như thế nào, làm sao để tránh bị người khác lừa lấy, khi xảy ra chuyện gì thì nên tìm ai với ai, thậm chí còn tìm cho tôi cả một đội ngũ luật sư mà bà tin tưởng, bảo vệ quyền lợi của tôi suốt đời."

Nói đến đây, Lê Hân cười nhẹ: "Lúc đó tôi chỉ là một đứa bé mới mấy tuổi thôi, bà cũng dám dạy thật, nhưng tôi thực sự rất cảm ơn bà, vì đã cho tôi sự tự tin để lớn lên mà không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, có thể sống tự do thoải mái."

"Mẹ đã cho tôi quá nhiều thứ, dù ông già có tức giận đến mấy cũng đâu làm gì được tôi? Dù ông ta có đối xử không tốt với tôi thì thế nào, người ngoài chẳng phải vẫn phải nể mặt tôi sao?" Lê Hân cười nhẹ nhàng: "Mẹ tôi thật giỏi, bà đúng là có tầm nhìn xa trông rộng."

Bàn tay Tiêu Gia Niên đặt trên bàn co giật rất nhẹ một cái, sau đó hơi hơi cụp mắt xuống.

Không biết do cậu quá nhạy cảm hay sao, đầu óc Tiêu Gia Niên chỉ nghĩ mãi về câu nói của Lê Hân "Lúc đó sức khỏe bà đã rất yếu rồi".

Trong tình huống nào, mới đột nhiên lại gấp gáp hy vọng người mình yêu thương trưởng thành nhanh chóng như vậy?

Tiêu Gia Niên bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Chờ tới khi Tiêu Gia Niên tan học, chuẩn bị về nhà, cậu lại thấy một người ngoài dự đoán đứng trước cổng trường.

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Nam Tinh, tâm trạng của Tiêu Gia Niên rất bình thản, nghĩ rằng y hẳn là đến tìm Phó Hòa Quang.

Chỉ không ngờ y lại bước về phía mình với vẻ mặt hơi nôn nóng.

"Gia Niên, chúng ta nói chuyện một chút." Nam Tinh rất căng thẳng, dường như sợ Tiêu Gia Niên sẽ từ chối y, sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng để đâm y.

Nhưng không ngờ đến, sau khi nghe y nói, thân hình chuẩn bị rời đi của Tiêu Gia Niên khựng lại một cách rất vi diệu, sau đó quay đầu nhìn kỹ y một lúc, nói "Được".

Nam Tinh có được rất ít thời gian, hơn nữa cũng không thể kiểm soát, y không dám trì hoãn quá lâu, tìm một quán cà phê gần nhất dẫn Tiêu Gia Niên vào đó.

Hai người ngồi đối diện nhau, cà phê được mang lên. Nam Tinh ôm cốc, ngón tay có hơi lo lắng vuốt ve mép cốc, sau đó liếm đôi môi khô khốc, nhìn Tiêu Gia Niên phía đối diện, vừa định lên tiếng thì không ngờ đối phương đã mở lời trước.

"Anh Nam Tinh?" Tiêu Gia Niên nhìn thẳng vào mắt Nam Tinh, giọng nói rất chậm rãi bổ sung thêm một từ: "Thiên Nam Tinh?"

Trong khoảnh khắc đó, Nam Tinh vô cùng sửng sốt.

Y nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt này, người đã thoát khỏi dáng vẻ ngây thơ non nớt trước đây, đôi mắt bỗng nhiên ươn ướt, cả môi cũng run nhè nhẹ.

Nam Tinh vừa tự hào vừa buồn bã nghĩ, Tiêu Gia Niên biết, Gia Niên biết hết tất cả.

Phải rồi, Gia Niên từ nhỏ đã rất thông minh, chắc chắn có thể phát hiện ra những điểm bất thường.

Tiêu Gia Niên từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đậm chất y học, cũng có hiểu biết về Đông y.

Khi còn nhỏ mới quen anh trai hàng xóm Nam Tinh, lúc ngoan ngoãn, cậu sẽ ngọt ngào gọi y là "anh Nam Tinh", đôi khi nghịch ngợm, sẽ lớn tiếng gọi to "Thiên Nam Tinh".

Nam Tinh tính tình tốt, chẳng bao giờ tức giận, thừa dịp một lần Tiêu Gia Niên đến tìm y chơi, y tò mò hỏi: "Gia Niên, vì sao lại gọi anh là "Thiên Nam Tinh"?"

Tiêu Gia Niên vóc dáng còn nhỏ xíu ngồi trên chiếc ghế cao cao, nghe vậy đung đưa chân, nghiêng đầu hỏi lại: "Nghe không hay sao?"

"Nghe hay chứ." Nam Tinh rất kiên nhẫn hỏi: "Anh chỉ muốn biết vì sao em gọi anh như vậy, anh có thể biết không?"

Tính tình đối phương quá tốt, điều mà trẻ con ghét nhất là bị người khác coi như trẻ con.

Nam Tinh lại đối xử với cậu như một người lớn, bình đẳng thương lượng với cậu, hỏi ý kiến cậu.

Cho nên Tiêu Gia Niên hơi ngượng ngùng gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, giải thích nói: "Thiên nam tinh* là một loại thuốc Đông y, có tác dụng giải cảm, chống co giật, giảm đau."

Thiên nam tinh: Còn có tên khác là đờm nam tinh, đảm nam tinh, củ nưa,...



Cậu vẫn nhớ rõ, khi mình còn là một đứa trẻ, có một lần bị thương khi học đạp xe bên ngoài, đầu gối rướm máu, lúc đang khóc lóc ầm ĩ trên mặt đất, chính Thiên Nam Tinh đã dẫn cậu về nhà, bôi thuốc cho cậu, dịu dàng an ủi, dỗ dành cậu, giúp cậu hết đau.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, trong lòng Tiêu Gia Niên, Nam Tinh chính là Thiên Nam Tinh có tính ôn hòa, có thể giảm đau.

Cho nên, khi Tiêu Gia Niên gọi y một tiếng "Thiên Nam Tinh", Nam Tinh đã hiểu rõ tất cả.

Nhìn phản ứng của Nam Tinh, Tiêu Gia Niên đã xác nhận suy nghĩ trong lòng mình, cậu chưa bao giờ ngừng tìm kiếm chân tướng những sự việc này, chỉ là gặp khó khăn vì thiếu đột phá.

Vì vậy, cậu thăm dò hỏi: "Trước đây Văn Thần Cảnh đã xuất hiện trước mặt em một lần, anh ấy nói với em "Tất cả đều là giả", điều đó có nghĩa là gì?"

Nam Tinh điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút, cũng biết bây giờ không phải lúc để bày tỏ tình cảm, y nhìn Tiêu Gia Niên, chậm rãi mở miệng nói: "Thế giới này là hư cấu."

Không có bất kỳ dấu hiệu hay lời mở đầu nào, nghe như sét đánh ngang tai.

Toàn thân Tiêu Gia Niên cứng đờ, chưa kịp tiếp tục mở miệng dò hỏi, "Ầm —" một tiếng, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng sấm trầm đục.

Đầu Nam Tinh đột nhiên đau nhức dữ dội, hơi thở bắt đầu gấp gáp, thở không ra hơi, y há miệng ra thở dốc, phát hiện mình đã bị mất tiếng.

Y đã hiểu, y vừa nói điều không nên nói.

Ngay khi tinh thần y suy yếu, "Nam Tinh" sẽ thừa cơ xâm nhập, Nam Tinh biết cơ thể mình sắp bị chiếm đóng một lần nữa, trước khi mất ý thức, y cố gắng há miệng mấp máy môi, nói một từ.

Tiêu Gia Niên cố gắng gấp rút phân biệt khẩu hình đó.

Quạ?

Cây?

Thuộc?

Như nắm bắt được linh quang chợt lóe, nhớ ra ánh mắt cuối cùng của Nam Tinh, hướng về phía sau lưng cậu.

Tiêu Gia Niên đột nhiên quay phắt lại, nhìn thấy kệ sách màu gỗ tự nhiên trong quán cà phê.

Tim cậu đập nhanh, từ đó là — sách.

(Các từ quạ 乌, cây 树, thuộc 属, sách 书 lần lượt phiên âm là wū, shù, shǔ, shū.)

Còn Hoắc Hàm đang làm việc trong văn phòng trên cao ốc, cây bút đang cầm bên tay phải bỗng nhiên xuyên qua tay hắn, rơi xuống đất.

Đồng tử Hoắc Hàm co lại, nhìn bàn tay mình trở nên trong suốt lần thứ hai.

Lần đầu tiên chỉ là một bàn tay, lần này cả cánh tay cũng trở nên trong suốt.

Phạm vi... đã mở rộng.

___

Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã về rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play