*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Thần Cảnh ban đầu vốn không muốn gia nhập cuộc chiến, nhưng không chịu nổi cảnh Lê Hân coi bọn họ như ba thằng ngu xuẩn, đứa nào cũng muốn đấm chết, anh ta cũng gia nhập đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc dù Lê Hân rất giỏi đánh nhau, nhưng việc đánh lộn với hai người sức khỏe tốt cũng đã quá sức. Nếu thêm cả Văn Thần Cảnh tham gia, cậu chưa chắc đã có thể đánh bại được họ.
Lê Hân tức đến đỏ mắt, vội vàng quay sang phía Raman kêu lên: "Anh qua đây giúp tôi, tôi đồng ý phát triển mối quan hệ "tình hằng đêm" với anh!"
Raman tay đang cởi cúc áo vest khựng lại, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Thực ra cho dù Lê Hân không gọi, Raman cũng không thể nào nhìn cảnh bạn nhỏ bị bắt nạt như vậy, ban đầu hắn đã định lên giúp cậu, đây quả thật là kiếm lời trong máu và nước mắt.
Hoắc Hàm lạnh lùng nhìn cảnh tượng lố bịch hoang đường trước mặt. Raman vốn dĩ đã có kỹ năng chiến đấu tốt, Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm dưới sự phối hợp của Raman và Lê Hân, bị ấn xuống đánh đơn giản nhanh gọn.
Hắn lạnh nhạt nghĩ, dứt khoát đánh chết hết cho xong.
Đây tuyệt đối không phải nhóm vai chính công dưới ngòi bút của hắn. Không phải hắn đang trong cơn thịnh nộ nên không chịu thừa nhận, mà là hắn đã bình tĩnh đưa ra kết luận, rằng ba người trước mặt này không thể là nhóm vai chính công mà hắn đã sáng tạo ra.
Cổ áo sơ mi của hắn đã ướt đẫm nước mắt của người trong lòng, lồng ngực hắn tràn ngập nỗi đau cùng sự tức giận cuộn trào.
Trên thế giới có một loại thủy tinh cứng nhất, gọi là "Giọt lệ Rupert". Loại thủy tinh này cứng rắn đến mức có thể chịu được trọng lượng hai mươi tấn, rất khó bị vỡ.
Tuy nhiên, ngay cả giọt lệ Rupert cũng có điểm yếu của nó. Chỉ cần nhẹ nhàng bóp vào phần đuôi hình nòng nọc của nó, nó sẽ dễ dàng vỡ vụn từ đầu đến cuối.
Hoắc Hàm cảm thấy trái tim mình như một giọt lệ Rupert, lúc trước bất khả chiến bại, kiên cường cứng cỏi, nhưng giờ đây lại như bị ai đó nắm lấy phần đuôi.
Chỉ cần bóp nhẹ, toàn bộ trái tim hắn sẽ vỡ nát.
Giọt lệ Rupert*Hắn lạnh lùng nhìn ba người ở phía xa, đôi mắt u ám khó hiểu, sâu không thấy đáy.
Mãi đến khi một vị phu nhân nào đó ra vườn hóng mát mới phát hiện ra cảnh tượng hỗn loạn trong vườn, hoảng hốt đi báo cho ông cụ Mạnh.
Ông cụ Mạnh mang theo vệ sĩ đến tách đám người đang hỗn chiến ra, tức giận đến mức ôm ngực, huyết áp cũng sắp tăng vọt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một buổi yến tiệc sinh nhật vui vẻ, chuyện gì đã xảy ra mới có thể khiến những người mang địa vị cao quý này bất chấp sĩ diện đánh nhau trước mặt bao nhiêu người như vậy?!
Ở đây đều là người có địa vị không bình thường, lại còn là một đám, ông cụ Mạnh nhất thời đúng là không biết phải xử lý thế nào.
"Chuyện gì đã xảy ra mà khiến các người ngay cả mặt mũi ông già này cũng không cho, lại xông vào đánh nhau?!"
Mọi người đều trông rất nhếch nhác, có người mặt đầy thương tích, có người quần áo lộn xộn, đúng là một mớ hỗn loạn.
Cảm xúc của Tiêu Gia Niên rõ ràng không ổn, Hoắc Hàm không muốn bộ dạng chật vật của cậu bị phơi bày ra trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn bước lên một bước, che chắn trước mặt Tiêu Gia Niên, cúi đầu xuống trước ông cụ Mạnh: "Chú Mạnh, cháu rất xin lỗi, đã phá hỏng sinh nhật của chú rồi. Chỉ là hôm nay cháu còn có việc gấp cần xử lý, ngày khác cháu nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi bác."
Thái độ của hắn khiêm tốn lễ phép, lại không tham gia vào cuộc ẩu đả, ông lão trừng hắn một cái, xua xua tay: "Đi đi đi, đừng làm cho ông già này tức giận."
Cuối cùng, Hoắc Hàm liếc mắt nhìn thật sâu vào ba người bên kia một lần nữa, sau đó xoay người ôm lấy Tiêu Gia Niên như con rối gỗ rời khỏi nơi đây.
Tiêu Gia Niên đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ biết cúi đầu liên tục rơi nước mắt.
Hoắc Hàm ngồi bên cạnh, nâng khăn giấy, nước mắt bạn nhỏ rơi bao nhiêu, hắn lau bấy nhiêu.
Nhưng trong lòng lại hơi buông lỏng một chút, có thể khóc ra ngược lại là chuyện tốt, chỉ sợ tâm trạng muôn vàn nản lòng, ngay cả cảm xúc cũng không thể hoàn toàn giải tỏa.
"Lê Hân thế nào rồi?" Im lặng hồi lâu, câu đầu tiên Tiêu Gia Niên nói ra lại là hỏi về người khác: "Vừa rồi em thấy cậu ấy xông lên đánh nhau."
Hoắc Hàm bất đắc dĩ xoa đầu cậu: "Lúc này rồi mà còn quan tâm đến người khác à?" Chọc ghẹo xong lại giải thích: "Không cần lo lắng, có Raman ở đó."
Vừa rồi hắn không nghe lầm câu "phát triển mối quan hệ "tình hằng đêm"" của Lê Hân, Raman không phải là người tùy tiện, dù chưa nói đến thích, nhưng hắn ta chắc chắn cũng có thiện cảm với Lê Hân.
Mà người này cường thế lại bênh vực người mình, không có khả năng để Lê Hân bị bắt nạt dưới mí mắt mình.
"Ừm." Tiêu Gia Niên thút tha thút thít nghẹn giọng trả lời.
Cảm xúc dâng trào khiến tinh thần lẫn thể xác Tiêu Gia Niên đều mệt mỏi, gần như ngã quỵ. Chẳng mấy chốc, cậu mang đôi mắt sưng đỏ thiếp đi trên đùi Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, cúi đầu nhìn Tiêu Gia Niên với ánh mắt rất dịu dàng.
Khi về đến nhà, Tiêu Gia Niên vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhìn thấy người giúp việc tiến đến, Hoắc Hàm đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, sau đó nhẹ nhàng bế ngang người lên ôm vào lồng ngực, bước vào nhà.
Cởi giày và áo khoác cho cậu, Hoắc Hàm nhúng khăn lông vào nước mát, sau đó ngồi bên mép giường, đắp lên đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Gia Niên.
Có vẻ như do bị lạnh một chút, Tiêu Gia Niên nhíu mày, rồi khẽ nhúc nhích.
Hoắc Hàm nhấc khăn lông lên, thấy cậu mở mắt một cách mơ hồ, nhìn hắn chậm rãi chớp chớp mắt một chút.
Vì thế hắn cong ngón tay khẽ cọ vào sườn mặt cậu: "Xin lỗi, đã đánh thức em rồi."
Tiêu Gia Niên lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay Hoắc Hàm và nói: "Anh cúi đầu xuống một chút."
Giọng cậu nhỏ nhẹ, giống như một bé mèo con.
Hoắc Hàm bật cười một cái, sau đó cúi người xuống một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi mờ mịt như sương của Tiêu Gia Niên, như đang nói chuyện với một bạn nhỏ: "Có chuyện bí mật gì muốn nói không nào?"
Thanh âm Tiêu Gia Niên nghe như phát ra từ xoang mũi, mang theo một chút ý tứ nũng nịu: "Cúi thấp thêm một chút."
Hoắc Hàm khựng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Gia Niên, nhưng lại rất vâng lời cúi thấp người xuống, dần dần tiến gần đến Tiêu Gia Niên.
Cho đến khi khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, mới dừng lại.
Hoắc Hàm nghe được tiếng tim đập của mình, loại âm thanh này như một chiếc loa được đắp một lớp chăn thật dày, loáng thoáng, mơ hồ không rõ ràng.
Nhưng khi người dưới thân nhấc hai tay lên vòng qua cổ hắn, chiếc chăn che đậy tiếng tim đập đã bị vén lên.
Bản nhạc tim đập vang lên rộn ràng, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Tiêu Gia Niên kéo hắn lại gần mình hơn, chôn đầu vào hõm cổ hắn.
Tư thế này khiến Hoắc Hàm hơi khó chịu, vì phần thân trên của hắn tuy rất gần Tiêu Gia Niên, nhưng lại đang rơi vào trạng thái nửa lơ lửng.
Hắn cứng người trong chốc lát, cuối cùng, như thể đã thỏa hiệp xong với chính mình, hắn thả lỏng cơ thể, thuận theo lực kéo của Tiêu Gia Niên, nằm nghiêng bên cạnh cậu.
Nhận ra sự thay đổi tư thế của Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên càng ôm chặt cổ hắn hơn.
Tiêu Gia Niên rất thích tư thế này, vùi mặt mình vào hõm vai người kia, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương thanh tao trên người đối phương, đó là một mùi hương không thể định hình, tựa như cảm giác ánh nắng buổi chiều chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng.
Hơn nữa cảm giác an toàn mà cái ôm này mang lại là điều mà bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào khác cũng không thể so sánh được.
Lúc này, cậu có thể cảm nhận được nhịp đập của đối phương, hòa cùng nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp, cuối cùng đạt đến cùng một tần số.
Cảm nhận được nhiệt độ và sự hiện diện chân thật của đối phương, khoảnh khắc này, mọi cảm giác cô độc đều biến mất hầu như không còn lại gì.
Chỉ còn lại hai người họ trên thế gian.
Hoắc Hàm khẽ cụp mi, vừa vuốt nhẹ sống lưng của người trong lòng, vừa hướng tầm mắt nhìn xa xăm vào khoảng trống vô định, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Hoắc Hàm tưởng rằng Tiêu Gia Niên đã ngủ thiếp đi, thì cậu bỗng lên tiếng.
Tiêu Gia Niên hỏi: "Thích là gì?"
Giọng cậu có chút buồn.
Tay Hoắc Hàm khựng lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Hàn Trạm nói ba người bọn họ trước đây thích em."
Mặc dù Tiêu Gia Niên nói bằng giọng điệu tường thuật sự việc, nhưng Hoắc Hàm vẫn nghe ra được sự hoang mang tột độ trong đó.
Cứ như thể đang hỏi, đây gọi là "Thích" sao? Liệu thích một người sẽ cắn nuốt họ sao?
Khi nghe bọn họ nói họ từng thích mình, Tiêu Gia Niên hoàn toàn bối rối. Cậu tự nhận mình chưa bao giờ có hành động cử chỉ vượt quá ranh giới tình bạn với họ, cũng chưa bao giờ nói những lời vượt quá giới hạn, thậm chí cậu còn chẳng hề nhận ra rằng ba người đó thích mình.
Trước đây, Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm đối xử rất tốt với cậu, nhưng mối quan hệ giữa người với người đều cần có sự đền đáp lẫn nhau, đạo lý này Tiêu Gia Niên luôn hiểu rõ.
Vì vậy, bất kể người khác cho cậu bao nhiêu, từ trước đến nay cậu luôn đáp lại nhiều hơn thế.
Cậu tự nhận rằng, dù là về vật chất hay về mặt tình cảm, cậu chưa bao giờ lừa dối hay thiếu nợ bất kỳ ai cả.
Vậy mà chỉ vì một giấc mơ, cậu bỗng dưng trở thành một kẻ chỉ biết hưởng thụ sự theo đuổi, hưởng thụ sự hy sinh của người khác, là kẻ vô cùng hư vinh?
Trái tim Hoắc Hàm như bị những mũi kim mảnh nhỏ tựa mưa xuân đâm thấu, bỗng chốc cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn mong rằng Tiêu Gia Niên vẫn có thể giữ được trái tim chân thành mong chờ tình yêu. Hắn không muốn cậu vì ba tên khốn nạn kia mà mất đi niềm tin, hiểu lầm định nghĩa của tình yêu.
"Đó không phải thích." Hoắc Hàm ôm chặt lấy lưng cậu: "Thích không bao giờ như vậy. Thích không đòi hỏi đối phương phải đáp lại, không vì đối phương không đáp lại mà trả thù. Thích không bao giờ trắng đen bất phân, không biết lý lẽ. Thích là tin tưởng, là thiên vị."
"Thích một người nào nỡ để người ấy khóc, nào nỡ làm tổn thương người ấy."
Cuối cùng, Tiêu Gia Niên nghe thấy bên tai vang lên một tiếng thở dài chậm rãi, tựa như bất đắc dĩ, tựa như thỏa hiệp, người nọ lại lên tiếng
"Sẽ đau lòng."
"Vì vậy em phải tin vào "thích", đừng vì ba người đó mà dập tắt niềm khao khát tình yêu của em."
Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lòng nghi ngờ của bản thân về sự quý giá của từ "thích" đã tan biến gần như hoàn toàn. Cậu cực kỳ thích người đàn ông trước mặt, điều này đã được chứng minh không thể nghi ngờ nữa. Thích là một thứ quý giá.
Hoắc Hàm nhận ra người trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, hắn định tay chân nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, thì Tiêu Gia Niên bỗng giật mình bừng tỉnh, siết chặt chiếc áo sơ mi đang nắm bên hông hắn hơn.
Đôi mắt tối om của Tiêu Gia Niên mang vẻ bất an mất phương hướng, nhìn chằm chằm vào Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm lên tiếng: "Anh không đi đâu, anh đi tắt đèn."
"Vậy anh ngủ cùng em tối nay sao?"
Hoắc Hàm bất đắc dĩ: "Cùng em." Nói xong, hắn lại nhéo nhẹ gáy cậu, vừa thật vừa giả vờ oán giận: "Thì ra em tên là "Kiều Kiều" vì em thích làm nũng nha."
Tiêu Gia Niên không hài lòng với lời trêu chọc của anh, "hừ hừ" hai tiếng, nhưng không phản bác, chỉ nhìn theo hắn đi tắt đèn. Trong bóng tối, cậu lờ mờ nhìn thấy bóng đen quay trở lại giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mình. Sau khi cảm nhận lại hơi ấm quen thuộc, cậu mới an tâm nhắm mắt.
Sau những gì đau khổ xảy ra vào ban ngày, Tiêu Gia Niên tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, sẽ gặp ác mộng, thậm chí sẽ khóc trong mơ.
Nhưng trên thực tế, cậu đã ngủ yên bình suốt cả đêm.
Cậu được ôm ấp trong vòng tay ấm áp, có người đã dệt cho cậu một tấm lưới bảo vệ, ngăn chặn ác long trong giấc mơ.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Phỏng vấn một chút cảm nhận của các vị sau buổi tiệc tối nay:
Kiêu Kiêu: Đừng tùy tiện làm vạn nhân mê, sẽ trở nên bất hạnh.
Hàm Hàm: Chần chừ bên biên giới nổi điên.
Lê Hân: Cảm ơn lời mời, sau này cái eo của tôi có thể không cần nữa.
Raman: Lời hứa đêm nay là thương vụ hời nhất mà tôi từng ký kết cho tới bây giờ.
Ông cụ Mạnh: Cái gì? Tôi muốn tổ chức tiệc thọ? (xua xua tay) Không tin vào tin đồn, không truyền bá tin đồn.