Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng Tiêu Gia Niên cũng không phải là đứa trẻ con. Tuy ghen tuông ắt hẳn có một chút, nhưng cậu sẽ không ăn vạ vô cớ. Cậu đoán được Mạnh Vân Vân có điều muốn nói riêng với Hoắc Hàm.
Hơn nữa, trên thế giới này có quá nhiều người thích Hoắc tiên sinh, cậu không có khả năng đề phòng tất cả. Cậu thấy rõ thái độ từ chối của Hoắc tiên sinh, điều đó còn hiệu quả hơn bất kỳ sự cảnh giác hay đề phòng nào khác.
Mạnh Vân Vân mỉm cười biết ơn với Tiêu Gia Niên, xinh đẹp rạng rỡ như một đóa hoa.
Hoắc Hàm liếc mắt nhìn Tiêu Gia Niên thật sâu, Tiêu Gia Niên đọc ra chút ai oán trong ánh mắt đó. Cậu trộm cười một chút, nhướng mắt ra hiệu hắn nhìn về phía Mạnh Vân Vân bên cạnh.
Hoắc Hàm thiếu chút nữa hít thở không thông ngã ngửa ra sau, cách đó không xa Lê Hân đang quan sát tình hình bên này cũng thiếu chút nữa tức chết.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi mắng Tiêu Gia Niên, ngốc-er này!
Nào có ai lại đẩy người mình thích vào tay tình địch bao giờ?!!
Lê Hân nhìn thấy Tiêu Gia Niên đi về phía mình, tức giận quay người bỏ đi, sợ bản thân không kiềm chế được mà đánh nhau một trận với Tiêu Gia Niên.
Lúc này tâm trạng của cậu ta đại khái như một vị đại thần trung thành khuyên nhủ hoàng đế tiến đánh quân địch, hoàng đế không nghe thì thôi, còn giơ cờ trắng đầu hàng địch thủ, chính là loại cảm giác đau đớn bất lực như vậy đấy!
Tiêu Gia Niên: "???"
Cậu đuổi theo, gọi một tiếng: "Lê Hân?"
Lê Hân cúi đầu bước đi nhanh hơn, cho đến khi đâm vào lồng ngực ai đó.
Cậu ta bực bội ngẩng đầu lên chuẩn bị mắng người kia vài câu, thì nhìn thấy một khuôn mặt ngoại quốc vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Người này có làn da trắng lạnh, mái tóc đen hơi dài, phần đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, ngũ quan có chiều sâu mang nét đẹp đặc trưng của người ngoại quốc, đôi mắtmàu xanh lá trong veo thuần khiết như viên pha lê không chút tạp chất.
Lê Hân sắc mặt hoảng sợ, cứ như đang nhìn thấy ma quỷ vậy, quay người chạy về phía Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên: "?????"
Lê Hân túm chặt cổ tay cậu, kéo cậu đi ra bên ngoài: "Đi đi đi!"
Tiêu Gia Niên bị kéo mạnh lảo đảo một bước, tò mò quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông kia một cái.
Chỉ thấy người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Hân bằng đôi mắt sâu thẳm, vẻ lạnh lùng pha chút tàn nhẫn, như con sói hoang đang theo dõi con mồi.
Hai người chạy đến hiên nhà vắng vẻ, Lê Hân không nhìn thấy người đàn ông đấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy Tiêu Gia Niên hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh ta là người tối hôm đó sao?"
Lê Hân suýt nữa sặc nước miếng.
Tiêu Gia Niên tuy có vẻ ngây thơ, nhưng trong vài khía cạnh lại có chút trực giác kỳ lạ.
Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào Lê Hân, như thể đã khẳng định.
Lê Hân lại nhìn ra được chút hóng chuyện trong biểu cảm nghiêm túc đó, cậu ta bực bội véo má Tiêu Gia Niên một cái: "Trẻ con đừng hỏi nhiều chuyện như vậy!"
Tiêu Gia Niên không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ~
Dường như đã chịu thỏa hiệp, Lê Hân thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tối hôm đó tôi đi bar chơi, thật sự chỉ là uống hơi quá chén thôi, cậu xem anh ta đẹp trai như vậy! Tôi không kiềm chế được nên mới tán tỉnh, ai mà biết anh ta hung dữ thế, tôi suýt chết trên giường đó, mẹ kiếp đó là lần đầu tiên của tôi —"
Như bị ai đó bóp nghẹn, Lê Hân đột ngột im bặt.
Tiêu Gia Niên bừng tỉnh, "À" một tiếng thật dài, ngân nga nói: "Lần đầu tiên ~"
Trước đây Lê Hân cứ thích tỏ ra làm một tài xế già chơi bời lão luyện, nhưng không ngờ lại có chút ngây thơ không phù hợp với vẻ ngoài diễm lệ rực rỡ của cậu ta.
Lê Hân mặt đỏ hết lên: "Cậu cái con gà con kia, không có tư cách nói tôi!"
Tiêu Gia Niên chớp chớp đôi mắt: "Nhưng tôi đâu có giả vờ làm tài xế già đâu."
Lê Hân bị cãi lại, nhớ đến việc trước đó Tiêu Gia Niên còn cố ý để lại không gian cho Hoắc Hàm và Mạnh Vân Vân, càng tức giận hơn.
"Cậu giỏi lý sự như vậy, sao lúc nãy trước mặt tình địch lại im thin thít không nói gì?!"
Tiêu Gia Niên lắc đầu: "Tôi nhận ra được, Hoắc tiên sinh không thích chị Vân Vân, mà chị Vân Vân rõ ràng có chuyện muốn nói riêng với Hoắc tiên sinh. Tôi cũng đoán được đại khái sẽ nói gì rồi. Tôi có thiện cảm với chị Vân Vân, thay vì để chị ấy ôm ấp tình cảm này trong thời gian dài, chi bằng để họ nói chuyện cho rõ ràng một lần."
Lê Hân khẽ hừ một tiếng, chỉ tay về phía khu vườn cách đó không xa: "Ngay cả như vậy cũng không sao à?"
Tiêu Gia Niên nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, thấy trong khu vườn xinh đẹp rực rỡ muôn hoa dù đã gần đến mùa đông, thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp và người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy mảnh mai yểu điệu đang đứng đối diện nhau.
Ánh trăng rải xuống ánh sáng bàn bạc, hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Nhìn qua, họ thực sự rất đẹp đôi.
Thôi được rồi, dù có cố tỏ ra hào phóng đến đâu, trong lòng vẫn có chút chua.
Tiêu Gia Niên hít một hơi thật sâu, cậu nghĩ, cậu và Lê Hân tuyệt đối không phải bạn bè, họ là oan gia!
Từ đây có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện bên kia, Tiêu Gia Niên thấy có chút không ổn, quay người muốn đi, nhưng lại bị Lê Hân kéo lại.
"Đi cái gì? Tôi muốn nghe!"
"Như vậy không lịch sự." Tiêu Gia Niên khuyên nhủ.
Lê Hân dựng thẳng tai lên, đôi mắt sáng ngời lập lòe nhấp nháy tia sáng hóng chuyện, cậu ta nhàn nhạt đáp: "Ừ, tôi vô đạo đức."
Tiêu Gia Niên: "......"
"Anh Hoắc Hàm, có vài chuyện em muốn nói rõ với anh."
Mạnh Vân Vân sở hữu đôi mắt sáng rất xinh đẹp, nhưng lần này khi nở nụ cười, trong mắt cô lại ẩn chứa chút gượng gạo.
Dù trong công việc có quyết đoán mạnh mẽ đến đâu, khi đối diện với người mình thích, ai cũng sẽ cảm thấy hồi hộp, huống hồ đây là lúc cô sắp tỏ tình với người trước mặt.
Hoắc Hàm mỉm cười lịch thiệp: "Em nói đi."
Mạnh Vân Vân hít một hơi thật sâu, mới từ từ mở lời: "Có thể anh sẽ không quá tin, nhưng thực ra em đã thích anh rất lâu rồi, từ bảy tám năm trước."
Hoắc Hàm sửng sốt.
Mạnh Vân Vân mỉm cười có chút thẹn thùng: "Lúc đó anh đang học đại học, còn em vẫn là học sinh trung học, độ tuổi thanh xuân ngây thơ đó, em chưa nhận thức rõ ràng về tình cảm của mình dành cho anh. Cho đến khi anh ra nước ngoài, em mới hiểu rằng hóa ra mình đã thích anh. Suốt bao nhiêu năm như vậy, em trước giờ chưa từng quên anh. Bây giờ anh đã trở về, em cũng không muốn chờ đợi thêm nữa. Nếu bên cạnh anh vẫn không có ai, có thể cho em một cơ hội hay không?"
Có lẽ do quá hồi hộp, trong quá trình nói Mạnh Vân Vân phải tạm dừng lại, có khi nói vấp nhưng rồi cô vẫn tiếp tục.
Mới vừa nói xong, Mạnh Vân Vân đã thấy có chút chán nản.
Trước đây, khi đàm phán một vụ nào đó trên thương trường, cô có thể khí thế hừng hực, nói năng sắc bén, tranh thủ lợi ích tối đa cho phe mình. Nhưng giờ đây, những lời cô nói vừa rồi chẳng khác gì rắm chó không kêu*.
(Rắm chó không kêu*: diễn đạt không lưu loát, nói hoặc viết kém.)
Tuy nhiên, Hoắc Hàm vẫn lắng nghe rất chăm chú, rất kiên nhẫn, hơi cúi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đợi đến khi cô nói xong, Hoắc Hàm mới từ từ mở lời: "Lý do duy nhất để một người chọn ở bên cạnh em là vì họ tôn trọng em, thích em và yêu em, chứ không phải vì lý do không có ai bên cạnh, muốn tìm người giải khuây nên mới xem xét đến mối quan hệ này. Đó là hành vi thiếu trách nhiệm, dù đối với em hay là bản thân tôi." Giọng Hoắc Hàm rất nhẹ nhàng: "Mà em xứng đáng được nhận một tình cảm toàn tâm toàn ý."
"Vì vậy, xin lỗi." Hoắc Hàm cúi đầu cười xin lỗi.
Trong mắt Mạnh Vân Vân bắt đầu ươn ướt, cô cố ý quay đầu đi nở nụ cười che giấu.
Người này không hề trực tiếp nói lời từ chối, nhưng từng lời nói đều ẩn chứa sự từ chối.
Hắn đã dùng một cách nhẹ nhàng để giữ gìn thể diện và tôn nghiêm cho đối phương.
Lê Hân ở bên cạnh cảm thán: "Chậc chậc chậc, Hoắc tổng thật có sức hấp dẫn."
Tiêu Gia Niên đứng cạnh, cảm thấy tự hào.
Cậu thầm nghĩ, đây vốn dĩ là một người rất tốt.
Mạnh Vân Vân hít một hơi thật sâu, cô vốn là con cưng của trời, có lòng tự trọng và cũng biết xấu hổ.
Việc thoải mái phóng khoáng bày tỏ tình cảm không có gì sai, kẻ nhát gan mới là người không dám thừa nhận tình cảm, không dám tiến về phía trước.
Chỉ là, sau khi đối phương đã nói rõ ràng, không cần thiết phải dây dưa thêm nữa, Mạnh Vân Vân không cần phải hèn mọn như vậy.
Vì vậy, cô ấy đứng thẳng tắp lưng, lịch sự lùi lại một bước về sau để giữ khoảng cách, nụ cười lại nở trên môi.
"Anh Hoắc Hàm, em hiểu ý anh rồi, chúc anh một ngày nào đó sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Nói xong, không nhìn biểu cảm của Hoắc Hàm, Mạnh Vân Vân quay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Mạnh Vân Vân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Hàm mới định bước vào trong nhà, ai ngờ vừa quay người, đã nhìn thấy Tiêu Gia Niên đang đứng bên hiên nhà, bên cạnh còn có Lê Hân lén lén lút lút.
Vừa nhìn thấy ánh mắt Hoắc Hàm hướng sang, Lê Hân vội vàng kéo tay áo Tiêu Gia Niên bên cạnh.
"Không ổn! Bị bắt quả tang rồi! Mình chuồn trước, cậu tự lo liệu hậu quả nhé!"
Tiêu Gia Niên trơ mắt nhìn Lê Hân xoay người bỏ chạy, rồi quay lại nhìn thấy bóng hình Hoắc Hàm đang tiến đến, mặt bỗng cứng ngắc một chút.
Tiêu Gia Niên thậm chí còn muốn xoay người bỏ chạy theo, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Hoắc Hàm đã đến trước mặt cậu.
Thật ra khác với những gì Tiêu Gia Niên tưởng tượng, khi Hoắc Hàm quay đầu nhìn thấy cậu, trong tim cậu bỗng hẫng một nhịp, thậm chí còn có chút luống cuống.
Khác với dự đoán của Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm thực ra không ngờ Mạnh Vân Vân vẫn chọn tỏ tình, dù sao trước đó hắn đã ám chỉ rất rõ ràng trước mặt ông cụ Mạnh và các bậc trưởng bối khác.
Mạnh Vân Vân là một người thông minh, cô chắc chắn đã hiểu.
Hoắc Hàm cho rằng một người phụ nữ tính cách độc lập mạnh mẽ như Mạnh Vân Vân sau khi hiểu ý hắn sẽ trực tiếp chọn từ bỏ.
Nhưng không ngờ cô vẫn tỏ tình, mà còn bị Kiêu Kiêu nghe thấy.
Trong nháy mắt, Hoắc Hàm cũng không biết mình đang vội vàng cái gì, nhưng hắn vẫn thấy nghẹn trong lòng.
Vì vậy, khi Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm đối mặt nhau, cả hai đều cảm thấy chột dạ.
"Cái đó, em vừa nghe thấy hết rồi à?" Hoắc Hàm cẩn thận hỏi.
Tiêu Gia Niên đang định xin lỗi vì đã lén lút nghe trộm, thì nghe người đối diện vội vã nói: "Trước khi anh ra nước ngoài, anh không hề biết cô ấy thích anh. Sau khi về nước mới nghe Lâu Hướng Thần nhắc qua một lần, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với cô ấy. Đây là lần đầu tiên bọn anh gặp nhau sau khi anh về nước, anh cũng không biết cô ấy tìm anh để nói những chuyện này."
Tiêu Gia Niên: "....." Cậu im lặng một lúc, nhìn vẻ mặt có chút vội vàng của người đàn ông trước mặt, rồi mở lời hỏi: "Vì sao anh phải xin lỗi?"
Câu hỏi của Tiêu Gia Niên chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Hoắc Hàm lại nghĩ cậu đang nói mát, liền đưa tay nắm lấy cổ tay Tiêu Gia Niên: "Anh sợ em giận, sợ em hiểu lầm."
Tiêu Gia Niên quả thật có trực giác nhạy bén về một số thứ, mặc dù cậu vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn.
Vì vậy, cậu tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Hoắc Hàm, hơi ngẩng đầu lên, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc.
Ánh trăng sáng rọi tràn vào mắt cậu, cậu hỏi: "Việc người khác thích anh, tỏ tình với anh chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Tại sao anh lại hoảng hốt khi em nghe thấy? Tại sao anh sợ em tức giận? Và tại sao anh sợ em hiểu lầm?"
Giọng nói của Tiêu Gia Niên tuy nhẹ nhàng nhưng lại vang vọng trong đầu Hoắc Hàm như tiếng chuông chùa cổ ngân vang, "Đoong —" một tiếng, chấn động vang dội giúp người giác ngộ gột rửa sạch sẽ tâm hồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT