Nghe câu nói này, Tiêu Gia Niên vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông trước mặt, cố gắng phân tích cảm xúc trong mắt hắn.

Nhưng người trước mặt chỉ cười, không hề có chút u ám nào.

"Em... em dữ sao?"

Hoắc Hàm nhăn mũi: "Dữ!"

Nhìn ra Hoắc Hàm thật sự không để ý vấn đề này, Tiêu Gia Niên không lo lắng nữa, cái tính thích làm nũng từ trong xương bắt đầu lộ ra.

Cậu với lấy ống tay áo Hoắc Hàm nắm chặt: "Dữ như vậy thế em còn ngoan không? Anh vẫn thích sao?"

Hoắc Hàm càng muốn cười, hắn cong ngón trỏ khều nhẹ chóp mũi Tiêu Gia Niên: "Sao có thể không ngoan? Sao có thể không thích chứ?"

Vừa rồi trong mắt Tiêu Gia Niên đầy thấp thỏm bất an, Hoắc Hàm nhận ra được hết.

Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ gáy Tiêu Gia Niên: "Kiêu Kiêu, anh thực sự rất vui, em biết bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, có gan giữ vững bản thân, không để tiếng nói bên ngoài ảnh hưởng đến mình, em làm rất tốt."

Tiêu Gia Niên mím môi mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

"Kiêu Kiêu, ngước mặt lên nhìn anh." Hoắc Hàm nhìn cậu bé đang cúi đầu trộm cười, gọi một tiếng, đợi đến khi hai người nhìn nhau, hắn mới nói tiếp: "Không phải anh thích bé ngoan, chỉ là anh thích bé ngoan là em."

"Vậy nếu em không ngoan thì sao?"

Hoắc Hàm giơ tay lên cao cao, lại nhẹ nhàng hạ xuống, gõ đầu cậu một cái.

"Vẫn chưa hiểu à? Em là điều kiện tiên quyết, nếu em ngoan, em sẽ là bé ngoan mà anh thích, nếu em không ngoan, em sẽ là bé hư mà anh thích, nếu em mang tội ác tày trời, vậy em chính là đứa bé tội ác tày trời mà anh thích."

Tim Tiêu Gia Niên đập loạn nhịp, cậu thậm chí còn lo lắng tiếng tim đập lớn đến mức có thể khiến người trước mặt này nghe thấy.

Cậu vừa vui mừng vừa không thể kiềm chế được nỗi buồn, Hoắc tiên sinh thực sự rất yêu cậu, rất thích cậu, nhưng loại yêu thích này không phải là thứ cậu mong muốn.

Cậu quá tham lam, cậu muốn nhiều hơn nữa.

Liệu Hoắc tiên sinh có thích đứa bé tham lam không?

Hoắc Hàm cười cười vỗ nhẹ sau đầu cậu: "Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước kia anh đã nói, bất kể em muốn làm gì anh cũng có thể giải quyết giúp em, đừng bận tâm, em chỉ cần bước tiếp về phía trước."

"Anh trai, cùng em ăn trưa không?"

"Không được." Hoắc Hàm lắc đầu: "Lát nữa anh còn việc, chúng ta tối gặp nhau sau."

"Được rồi, vậy tạm biệt." Tiêu Gia Niên luyến tiếc nhìn hắn một cái, rồi mới bước đi.

Nhìn bóng dáng thiếu niên đi xa dần, Hoắc Hàm từ từ thở dài một hơi, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.

Lúc trước, thật ra Lâu Hướng Thần từng nhắc nhở hắn, Tiêu Gia Niên không có dịu ngoan như cách cậu thể hiện ra bên ngoài, thực tế tâm tư của cậu có thể phức tạp hơn nhiều.

Lúc ấy Hoắc Hàm không cho là đúng, hắn cảm thấy mỗi người đều có tính cách khác nhau, cho dù là con thỏ lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người, sau khi bị người khác khinh nhục sẽ phản kích là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, khi hắn đứng trên lầu hai nhìn xuống, thấy Tiêu Gia Niên đối mặt với những nghi ngờ và ác ý của người khác, cậu đã phản bác một cách sắc bén thấu tâm can, từng lời nói đều mạnh mẽ có sức nặng.

Nhân vật Tiêu Gia Niên trong tác phẩm [Ai có thể không yêu vạn nhân mê] được hắn miêu tả là người hay cười, tính cách nhẹ nhàng, ít khi hung dữ. Hầu hết mọi chuyện đều không cần cậu tự mình giải quyết, những người xung quanh sẽ thay cậu lo liệu mọi việc.

Khuôn mặt cậu vốn dĩ luôn bình thản, sự ngây thơ đơn giản và khí chất thiếu niên đều xuất hiện trên người cậu.

Cậu là đóa sơn trà trắng, là thược dược, là hoa cát cánh trắng.

Nhưng hôm nay, Hoắc Hàm nhìn thấy lại là một đóa hồng băng giá.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Gia Niên, nghe thấy đôi môi đỏ mọng của cậu thốt ra những lời nói đầy gai nhọn.

Ngoại hình của cậu xinh đẹp rực rỡ, bờ vai mỏng manh nhưng lưng vẫn đứng thẳng, cột sống của cậu không bao giờ cúi gục, cậu đang trong giai đoạn chuyển tiếp từ chàng thiếu niên sang thanh niên.

Hình ảnh khi ấy đánh sâu vào trong tâm trí Hoắc Hàm.

Hóa ra, Tiêu Gia Niên trong sách, nhân vật được hắn vẽ nên bằng ngôn từ, lại như một lớp băng mỏng manh, vỡ tan trước mặt hắn.

Được tái tạo lại là một Tiêu Gia Niên sống động, xinh đẹp và được khắc họa đa chiều hơn bao giờ hết trước mắt hắn.

Trong khoảnh khắc kia, tự nhiên trong tâm trí Hoắc Hàm hiện lên hai chữ - chân thật.

Không thể phủ nhận, từ đi vào thế giới này, Hoắc Hàm cảm thấy hết thảy đều không có thực, cho dù bình thường sinh hoạt như thế nào đi nữa, hắn cũng chưa bao giờ coi đây là một thế giới hoàn chỉnh đa chiều.

Hắn biết rõ cốt truyện, tất cả nhân vật đều được hắn sáng tạo.

Sâu thẳm trong lòng, hắn tự đặt mình lên vị trí tối cao, kiêu ngạo làm đấng sáng thế, hắn chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào thế giới này.

Nhưng, có những điều đã không còn như xưa.

Tiêu Gia Niên sẽ không cứng nhắc, rập khuôn như đúc theo những gì hắn miêu tả.

Cậu sẽ trưởng thành và thay đổi bởi những ngã rẽ khác nhau trong cuộc đời.

Con chữ không thể kìm hãm cậu, cậu đã thoát khỏi khuôn khổ ấy, vươn lên thành một đóa hoa khác biệt.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hoắc Hàm đã nghĩ ngợi rất nhiều.

Nghĩ đến Tiêu Gia Niên trong sách của hắn, nghĩ đến Tiêu Gia Niên trước mắt, nghĩ đến quỹ đạo hình thành tính cách của cậu, nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của cậu khi nói chuyện bóng gió sắc bén như dao kiếm.

Điều duy nhất hắn không nghĩ đến là mình sẽ ngừng yêu cậu.

Hắn đã tạo ra một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này lại không bước đi và phát triển theo con đường mà hắn đã vạch sẵn.

Vậy chẳng lẽ hắn sẽ không yêu cậu nữa sao?

Rõ ràng là không, hắn vẫn yêu cậu.

Bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, cha mẹ cũng không bao giờ ngừng yêu con của mình.

Chỉ là, hắn không thể coi đứa trẻ đó như con trai mình được nữa.

Không có khoảnh khắc nào so với bây giờ càng khiến Hoắc Hàm ý thức rõ ràng được, Kiêu Kiêu không chỉ là một nhân vật trong sách, cậu đang sống sờ sờ, có máu tươi nóng bỏng lưu chuyển dưới làn da tồn tại đầy chân thật.

Sau khi Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm tách ra, cậu liền đi về phía nhà ăn, chuẩn bị ăn đơn giản gì đó.

"Tiêu Gia Niên – Tiêu Gia Niên –"

Có ai đó gọi cậu từ phía sau.

Tiêu Gia Niên quay đầu lại, thì nhìn thấy Lê Hân đang chạy thẳng lại đây.

Tóc cậu ta được nhuộm màu vàng kim, một màu vàng rất sáng, gần như là màu trắng.

Tuy nhiên, do chất tóc rất tốt nên nhìn qua trông nó mềm mượt như tơ lụa.

Dưới ánh nắng mặt trời, trông như được dát vàng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh xinh đẹp.

Phối hợp với khuôn mặt đẹp đến mức có phần yêu mị của cậu ta, trông lại càng đẹp hơn.

Tiêu Gia Niên vốn dĩ muốn xoay người bỏ đi, nhưng lại nhớ lúc trước Lê Hân từng nói chuyện giúp mình, tuy rằng khi đó có thể do vừa lúc cậu ta cũng chán ghét Phò Hòa Quang nên mới giúp, nhưng Tiêu Gia Niên vẫn dừng bước chân, chờ Lê Hân chạy tới.

Cậu ta chạy vội vàng, nên khi đến bên cạnh Tiêu Gia Niên, gần như cúi khom người thở hổn hển điều chỉnh nhịp thở.

Mặt cậu ta ửng hồng như ánh bình minh vì mới vận động xong, đôi mắt sáng ngời.

"Tiêu Gia Niên, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

Tiêu Gia Niên hiếm khi im lặng, cậu không hiểu tại sao cái người luôn tỏ ra không thích mình lại mời mình cùng đi ăn cơm, nên phản ứng đầu tiên của cậu là người này có ý đồ gì đó.

"Cậu có chuyện gì sao?"

Lê Hân cũng cảm thấy hành vi của mình trông rất khó hiểu, nhưng vừa nãy ở bên ngoài Hội trường Sùng Văn, bộ dạng Tiêu Gia Niên nói năng mang đầy khí phách thật sự quá mức loá mắt.

Cậu ta có một tật xấu, đó là hay ngưỡng mộ mấy người mạnh mẽ.

Bản thân cậu ta có xuất thân tốt, tính tình kiêu ngạo khó ưa.

Mặc dù bề ngoài có vẻ không thể hiện rõ, nhưng trong lòng cậu ta luôn âm thầm ngưỡng mộ và yêu thích những người mạnh mẽ.

Cậu ta cũng không thể làm gì khác, vì bản tính đã thích gần gũi với kiểu người như vậy.

Nhưng bắt hồ ly nhỏ cao ngạo cúi đầu nói năng nhỏ nhẹ cũng không phải là chuyện đơn giản, cho nên Lê Hân muốn mà còn cự nự nói: "Tôi chỉ là thấy cậu đi ăn cơm một mình thật đáng thương, tôi đành đi ăn cùng cậu."

"Không cần." Tiêu Gia Niên nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Tôi không phải là bạn nhỏ đi ăn hay đi WC cũng phải nắm tay nhau đi."

Lê Hân nghẹn họng, cảm thấy buồn bực không vui, dùng tay ôm lấy eo Tiêu Gia Niên, đẩy cậu đi về phía trước.

"Đi đi đi! Tôi nhất định phải ăn cùng cậu!"

Tiêu Gia Niên bị đẩy có chút lúng túng: "Tôi... tôi đi nhà ăn, cậu chắc chắn muốn đi cùng sao?"

Những ngày này, có quá nhiều lời cười nhạo hay châm biếm, thỉnh thoảng lại có người lộ ra ánh mắt trịch thượng thương hại không tên. Vì vậy, cậu dựng lên một bức tường cao ngất, đầy gai nhọn, không cho ai đến gần.

Mặc dù cậu đang trưởng thành, nhưng những quan điểm sống từ nhỏ và một số thứ ăn sâu vào bản chất của cậu, khó mà thay đổi.

Bên trong cậu vẫn là một đứa trẻ mang tấm lòng mềm mại, có điều bây giờ chỉ có Hoắc tiên sinh mới được nhìn thấy điều đó.

Đã lâu rồi không ai thẳng thắn nồng nhiệt bày tỏ thiện chí với cậu, vì vậy cậu cảm thấy có chút lạ lẫm với cảm giác này, đến mức cậu không biết phải tiếp nhận như thế nào.

"Đi đi đi." Lê Hân ngại cậu dông dài.

Hai người vào căng tin lấy cơm xong rồi ngồi xuống đối diện nhau.

Bình thường, từng người bọn họ đã đủ sức thu hút sự chú ý của phần lớn mọi người, bây giờ hai người có nhan sắc đẹp vô cùng ngồi gần nhau, mức độ hút mắt thực sự là hiệu ứng 1 + 1 còn lớn hơn 2.

Lê Hân đặc biệt hoạt bát, cậu ta cảm thán: "Woah! Vừa nãy cậu ở Hội trường Sùng Văn thật đẹp trai!"

Tiêu Gia Niên mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

"Hoắc tiên sinh cũng thật cmn đẹp trai! Tôi thật sự rất thích Hoắc tiên sinh!!"

Tiêu Gia Niên siết chặt đôi đũa trên tay, trên mặt không có chút ý cười, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Lê Hân, giống bé gấu con đang bảo vệ đồ ăn.

Lê Hân bị cậu nhìn chằm chằm đến mức căng thẳng trong lòng: "Đừng đừng đừng, cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi đây là đang sùng bái kính ngưỡng thôi!"

Tiêu Gia Niên lúc này mới thu hồi ánh mắt, Lê Hân từ từ nhẹ nhàng thở ra: "Không giành với cậu."

Tiêu Gia Niên coi như không nghe thấy.

Nói tới đây, Lê Hân nhướng mắt, đôi mắt hồ ly lập lòe một tia hóng chuyện: "Chuyện giữa cậu và Hoắc tiên sinh là như thế nào? Có thể nói không?"

Người ngoài giới có thể không rõ lắm, nhưng giới thượng lưu thành phố A đều ngầm biết chuyện, cậu chủ nhỏ Tiêu gia được gia chủ Hoắc gia mang về nhà, ẩn ý trong đó có chút không rõ ràng.

Tiêu Gia Niên khẽ cụp mắt xuống, vẻ mặt không lộ ra chút khác thường nào: "Hoắc tiên sinh tốt bụng, chỉ thấy tôi đáng thương thôi."

Lê Hân tuy đã lấy cơm, nhưng cậu ta kén ăn, lại kiêu kỳ, chỉ chọc đũa vào bát rồi không động tới nữa.

Lúc này, cậu ta cắm thẳng đũa vào mâm, lòng bàn tay áp lên đầu đũa, rồi gác cằm lên mu bàn tay.

Lê Hân cong cong đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của mình, sau đó nói một cách chắc chắn: "Cậu thích Hoắc tiên sinh."

________________

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ khi Hàm Hàm phá bỏ ấn tượng cố định, không coi Kiêu Kiêu như con trai ruột, hai người mới có thể bắt đầu yêu đương nha (bà mẹ già rầu thúi ruột).

Cập nhật tin tức một chút, các bạn đã xem hoa hồng băng giá chưa? Rất đẹp đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play