Khoai tây sợi chua cay: 【 các chị gái lầu trên kiềm chế một chút, chờ tôi! 】
Bầu trời màu lam: 【 Chỉ có thể có được nhờ tranh giành à, không thể đặt trước sao? @Nhan đủ mọi màu sắc 】
Ahaha trả lời Bầu trời màu lam: 【 Đừng hỏi nữa người anh em, suy nghĩ nhanh nhạy chút, sớm tới xếp hàng đi. 】
Bầu trời màu lam trả lời Ahaha: 【 Cậu có ý gì, cậu nói đầu óc tôi không nhanh nhạy sao? 】
Ahaha trả lời Bầu trời màu lam: 【... Tôi không có ý đó. 】...
Bánh cuộn trái cây Nhan Ký nhóm 2.
Con gián chúa khiêu gợi: 【 Nấm tươi mới vận chuyển từ trong núi tới, có phải là nấm mà lần trước chị gái nào đó bảo đã gợi lên con sâu ham ăn của cô ấy không? 】
Sữa trái cây O: 【 Hình như là vậy, oa, trông tươi thật, hẳn là ăn rất ngon! 】
Con gián chúa khiêu gợi trả lời Sữa trái cây O: 【 Lần trước bị chị gái đó miêu tả thấy mà thèm, các chị em, xông lên! Tôi xông lên trước đây! 】
Đào ngâm: 【 Tôi cũng thèm, rất muốn ăn, cuối cùng cũng bán lần nữa rồi sao? Tôi cũng xông lên đây! 】
Nước chanh chua ngọt: 【 Bị các cô làm cho thèm rồi, các chị em chờ tôi... 】...
Lúc đến cửa hàng, Nhan Yên thấy từ xa xa đã có khách hàng đến sớm xếp hàng.
Nhanh như vậy sao?
Cửa tiệm còn chưa tới thời gian mở bán, Nhan Yên thùng ngâm. Chào hỏi Thẩm Viên và các bạn cùng phòng của cô ấy: "Đến sớm ha."
Thẩm Viên phồng quai hàm: "Nếu không tới sớm, chắc chắn không giành lại."
Một mặt Thẩm Viên vui vẻ thay món ăn mình thích, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng sở thích của người khác, nhưng chuyện làm ăn quá náo nhiệt. với khách hàng cũng không tốt lắm.
Mỗi lần đều phải vội vàng xếp hàng, có điều niềm sung sướng khi được ăn món ngon, khiến lòng người trở nên vui vẻ hơn.
Chờ đợi quá lâu, dường như đã trở thành việc bé nhỏ không đáng kể.
Nhan Yên cảm nhận được oán khí của Thẩm Viên, ôm thùng trở lại nhà bếp, tranh thủ thời gian xiên xiên que.
Những món kho khác đều đã sẵn sáng, chỉ cần sơ chế nấm sò thôi.
Chị gái giúp việc đã nghỉ làm rồi, nhà bếp chỉ còn lại một nhà ba người Nhan Yên, sợ nấm sò bán ế, Nhan Yên chừa lại một nửa, định bụng buổi tối mang về nhà.
Ba đôi tay xử lý năm, sáu cân nấm sò, tốc độ cực nhanh, bên thì rửa xiên. Bên thả vào nồi kho...
Sau mười phút, bánh cuộn trái cây Nhan Ký chính thức bắt đầu kinh doanh.
Ruột heo 99 đồng một cân, Nhan Yên cảm thấy rất đắt, vốn tưởng rằng rất khó bán, Thẩm Viên và Uất nam Tri lần lượt mua 10 đồng ruột heo, toàn bộ phần còn lại được một cô gái thanh tú mua, lúc đến phiên Tưởng Tiểu Vũ, đã hết ruột heo.
Tưởng Tiểu Vũ hơi mất mát, bèn mua hai cái đầu thỏ, lại lấy nấm xiên nấm sò.
Lúc nấm sò tới tay, Tưởng Tiểu Vũ nổi lên tâm tư, cô ấy không thể chờ thêm nữa nếm thử một miếng, kinh ngạc thốt lên: "Thật tươi, giống như đúc ngày đó."
Cô ấy chiếm vị trí, đằng sau có khách hàng bất mãn: "Cô mua xong thì đứng qua bên cạnh đi, người phía sau đều đang chờ cô đó."
Tưởng Tiểu Vũ hắn giọng với đối phương: "Tôi không đi, tôi vẫn , uốn mua thêm năm xiên nữa."
Thật sự ngon như thế sao?
Khách hàng đằng sau mua cánh vịt, lại kêu năm xiên nấm sò, vốn định đóng gói mang về nhà ăn, cô ấy chưa từng thử vừa đi vừa ăn, bị mùi thơm từ đồ ăn của Tưởng Tiểu Vũ gợi lên con sâu thèm ăn, trái tim ngứa ngáy.
Quỷ thần xui khiến, cô ấy cầm lấy một xiên nấm sò bỏ vào miệng, nấm trơn mềm như tơ lụa, bao bọc bởi một lớp dầu ớt tầng thơm ngát, khi hàm răng đè xuống, tuôn ra dòng nước thơm ngọt, non mềm giòn tan, trong vắt, mềm mại, rất mọng nước!
Thật tươi, thật mềm, hoàn toàn khác với nấm sò trước đây cô ấy từng ăn.
Chỉ có năm xiên thôi không đủ ăn! Xoay người muốn trở lại đội ngũ xếp hàng, phát hiện dòng người xếp từ trong quán tới ngoài quán.
Rất nhanh, trong quầy pha chế truyền đến giọng nói của Nhan Yên: "Nấm sò hết rồi, những ai xếp hàng mua mỗi nấm sò đừng xếp hàng nữa."
Trong hàng tràn ngập tiếng kêu rên, có người nảy sinh thắc mắc: "Nhanh vậy, mười mấy cân đều bán hết rồi?"
Nhan yên đáp: "Sợ bán không hết, hôm nay chỉ kho một nửa."
"Không sao, vì được ăn nấm sò tươi ngon, tôi có thể đợi."
"Chị chủ, tôi cũng có thể chờ."
"Tôi cũng vậy..."
Được rồi, Nhan Yên nhờ ba cô bán ở quầy pha chế, bản thân thì trở vào nhà bếp rửa sạch nấm còn dư, bên ngoài ít nhất còn chừng hai mươi người, cô tính toán, mấy cận nấm sò còn lại có lẽ cũng không bán đủ.
Tống Thành theo hướng dẫn của điện thoại, tiến vào một ngõ nhỏ chật hẹp, Tống Thành theo bản năng cau mày, lại đi tới mấy mét, rốt cục nhìn thấy quán xe ăn vặt hồng nhạt đậu ở cửa tiệm mà Lam Thiên nói.
Anh ta nhận ra quán xe này, còn chưa tới gần, thì phát hiện trong cửa tiệm người đông như mắc cửi, thậm chí xếp tới ngoài quán.
Làm ăn thật khá khẩm, chỉ là cửa hàng này trang trí là lạ, bình thường cửa tiệm bán món kho sẽ trưng tủ lạnh bằng kính, sạch sẽ vệ sinh, thuận tiện cho khách hàng cảm nhận sắc hương vị của đồ ăn.
Không có tủ lạnh kính, chỉ có quầy pha chế, Tống Thành thấy vậy khẽ cau mày, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc của Lam Thiên: "Đại ca, tôi ở đây, tôi mua được cật với cánh vịt, chỉ là nấm sò phải đợi lát nữa."
Tống Thành nhìn lại, thấy phía sau Lam Thiên có người đẩy mành ra, ngay sau đó một bóng người quen thuộc đi ra, tốn sức bưng một nồi inox tới.
Người đàn ông trung niên trong quầy pha chế tiến lên vài bước, nhận nồi trong tay cô.
Mặt mày người đàn ông trung niên hơi giống Nhan Yên, nhìn dáng dấp, hẳn là trưởng bối cùng dòng với Nhan Yên.
Tống Thành tiến lên, Lam Thiên vui vẻ nói: "Anh Thành, tôi mua được nấm sò rồi, anh không biết tôi cướp được 20 xiên từ trong tay đám phụ nữ này khó khăn cỡ nào, hu hu..."
Tống Thành tỏ vẻ ghét bỏ, lướt qua Lam Thiên, đi tới trước mặt Nhan Yên: "Tiệm của cô trang trí xấu quá."
"Hả?" Nhan Yên bối rối hai giây: "Có lẽ là, do tôi không hề trang trí."
Lúc này đổi sang Tống Thành sửng sốt: "Có ý gì?"
Nhan Yên thành thật: "Mới vừa nộp tiền thuê nhà, không có tiền, trước tiên như thế đi, chờ kiếm được tiền thì trang trí. Còn có lẵng hoa lần trước, cám ơn anh!"
Lý do này, Tống Thành không nghĩ tới thật.
Trang trí cửa hàng, có thể tốn bao nhiều tiền?
Nghĩ đến nàng như vậy tuổi nên từ Ivory Tower mới ra đến, một hai tháng từ bãi ăn vặt quán, đến thuê điếm mở cửa tiệm kinh doanh, cũng coi như có chút bản lĩnh.
Cô rất đúng mực, không bởi vì tiền tài mà khó xử, lộ ra khiếp đảm, thật giống như đây chính là chuyện đương nhiên.
Tống Thành cố ý nói: "Ừ, cô dự định cảm ơn tôi thế nào?"
Nhan Yên trầm ngâm hai giây: "Nếu không thì, lần sau lúc đặt đơn tôi miễn phí một đơn cho anh."
Cô không thích nợ ơn người khác, giống như bị một tảng đá lớn đè lên vậy.
Cô gái rất thành thật, Tống Thành cũng không tiếp tục trêu cô nữa: "Giỡn thôi, hai lẵng hoa mà thôi, tôi tặng cho chủ quán tôi quen, đừng thấy có gánh nặng."
Nói xong, Tống Thành xoay người cùng rời đi với Lam Thiên.
Lam Thiên nói thầm: "Trước đây nơi này là một quán trà sữa, con gái ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, quả thực rất không dễ dàng."
Còn nói: "Nấm sò ngon thật, chẳng trách nhiều cô gái đến xếp hàng mua ăn."
Tống Thành: "Không phải cậu có quen một người bạn mở KTV sao, giới thiệu người qua đây, nhập hàng ở chỗ này..."
KTV cũng sẽ bán vài món kho đồ nguội, các loại ăn vặt, đều là tự tìm đường nhập hàng, mùi vị không quá khó ăn là được.
Bạn anh ta có KTV, mấy cơ sở, doanh thu một ngày cũng không tệ lắm, nếu như có thể nhập hàng từ chỗ Nhan Yên, chắc chắn doanh số mỗi tháng không kém.
Lam Thiên lộ vẻ gian xảo ghé sát lại: "Anh Thành coi trọng cô chủ nhỏ nhỉ, giúp người ta thế, còn tặng lẵng hoa mừng mở cửa tiệm."