Nhớ tới trong một lần cô nấu dư cổ vịt kho, hai phần cổ vịt với đầu vịt còn lại không bán, để qua đêm không thể bán đi, lỡ như thực khách ăn đau bụng thì làm sao bây giờ?
Nhan Yên bỏ trong tủ lạnh, chừa lại cho mình ăn, loáng một cái mấy ngày, bản thân cô sớm đã quên chuyện này.
Lại nhìn "21 đồng" một lần nữa, cô càng nghĩ lòng càng đau.
Rửa sạch hết đồ làm bếp cần dùng cho ngày mai xong xuôi, Nhan Yên mang dép lê trở về phòng, ghi chép tính sổ sách.
Một ngày doanh thu của bánh cuộn trái cây là 160 đồng, hết thảy món bán được tổng cộng 820. 5 đồng, tổng doanh thu là 980. 5 đồng.
Lợi nhuận của món bánh cuộn trái cây rất cao, ít nhất có thể lời được một nửa, thêm vào bây giờ kỹ năng tráng bánh của Nhan Yên nâng cao, lượng bán mỗi ngày vừa vặn, không hề lãng phí, chỉ lợi nhuận bán bánh cuộn trái cây đã lời được 80 đồng.
Một cái đầu vịt nhập hàng 4 đồng, một cái cổ vịt là 4. 2 đồng, hai món kho này Nhan Yên đều bán 7 đồng môt cái, đầu thỏ với chân thỏ cũng kiếm được không tới một nửa lợi nhuận, còn không cao cao bằng bán xiên đồ chay, thắng ở số lượng lớn, bán cho khách đặt trước trong nhóm với khách qua đường, dựa vào bán số lượng nhiều còn lời hơn tổng lợi nhuận của bánh cuộn trái cây.
Món kho bán ngày hôm nay, tổng lợi nhuận là 322 đồng.
Trừ ra chi phí nguyên liệu và hương vị, gia vị, lợi nhuận cả ngày hôm nay của Nhan Yên đột phá ngưỡng cửa 400 đồng!
Dựa theo tình huống trước mắt, một tháng thu nhập hơn vạn không phải là giấc mơ, chị họ nói quả nhiên không sai, buôn bán quả thực cần sự kiên trì, cũng phải chịu khổ.
Sáng sớm trên bàn ăn, người một nhà chuyển nửa thùng cá trích trong nhà bếp tới.
Nhan Yên muốn ăn cá trích chiên, tơi xốp vàng tươi, cháy vàng giòn rụm, rất ngon.
Mẹ Hoàng Tú Lan muốn ăn canh trứng cá trích, protein cao, không có quá nhiều mỡ, quả thực là thần khí giảm béo!
Lúc lại nhắc tới mình gần đây mập lên nữa, nhất định phải giữ miệng, không thể ăn đồ ăn nhiệt lượng cao dầu mỡ nhiều.
Nhan Quốc Hoa không kén ăn, ông thấy hai tổ tông một lớn một nhỏ trong nhà ăn cái gì, ông đều ăn được.
Cha mẹ ra ngoài đi làm, Nhan Yên bận bịu việc của mình như thường ngày, buổi trưa Hoàng Tú Lan về nhà ăn cơm, toại nguyện thưởng thức món canh trứng cá trích mong nhớ đã lâu.
Cá trích được xử lý bằng nước gừng, không có tí mùi tanh, thịt mềm, thịt bên trong giàu amino acid, khiến chất thịt cá có một cảm giác ngon đặc biệt, bởi vậy được đông đảo mọi người xưng là "Cá tươi nước ngọt" .
Bỏ cá trích đã sơ chế vào trong trứng quấy đều, nấu cách thủy.
Món ăn này để thưởng thức một chữ "tươi", thêm quá nhiều gia vị, trái lại bỏ gốc lấy ngọn, giấu đi vị tươi vốn có của nguyên liệu nấu ăn.
Nhan Yên chỉ dùng không ít muối ăn, vài giọt dầu mè, cuối cùng vẩy lên một ít hành thái, sắc hương vị đầy đủ.
Hoàng Tú Lan gắp một miếng thịt cá vào trong miệng, vừa vào miệng đã tỏa sự thơm ngon, tan ngay trong miệng.
Ánh mắt của bà sáng ngời, phun xương ra, lại múc hai muỗng canh trứng cho mình.
Trứng gà và cá đều là món ngon, canh trứng non mềm, hòa với vị ngọt của cá trích, còn mềm hơn đậu hủ non.
Ăn mấy miếng lấp bụng, một dòng nước ấm dâng tới tứ chi, Hoàng Tú Lan ăn vô cùng thỏa mãn.
Hai giờ chiều, Nhan Yên bỏ phần nguyên liệu đã kho chín vào ngâm trong dầu ớt.
Thừa dịp rảnh rỗi, cô định giết cá trích, dùng muối với gừng ướp muối, chờ sau khi cha tan tầm về nhà phủ hỗn hộp bột lên, chiên ngay.
Cá trích tươi sống, Nhan Yên sờ lên trên một cái, bị nó giãy giụa làm trượt tay, nhảy tới nhảy lui trên sà nhà bếp.
Cá trích không nghe lời thì làm sao bây giờ?
Nhan Yên cầm dao thái rau, sống dao nhẹ nhàng vỗ một cái, thừa dịp cá trích ngoan ngoãn đi ngủ, cô giơ tay chặt xuống, cạo vẩy cá, lượt mang cá, mũi đao hướng về phía bụng, thuận lợi xử lý sạch nội tạng.
Tiện tay ném vào trong thau đồ ăn bên cạnh, Nhan Yên bắt đầu xử lý từng con một.
【 Đã hoàn thành 5%, cách tiến độ mở khóa còn cần 95% . 】
Nhan Yên: "!!!"
Một người một mình ở nhà, đột nhiên xuất hiên âm thanh máy móc lạnh lẽo sắp hù chết cô rồi có biết không?
Nhìn khung thoại trong suốt trước mặt, Nhan Yên có chút đăm chiêu.
Vừa nãy cô làm cái gì, đột nhiên hiện lên tiếng nhắc nhở này, thứ này xóa thế nào, lẽ nào sau này ngoại trừ đường tơ máu, cô còn nhìn thấy khoang thoại này à.
Trong đầu mới vừa hiện lên ý nghĩ ấy, khung thoại trong suốt lấp lóe, biến mất ở trước mặt cô.
Hệ thống?
Ôi trời, đây là hệ thống của cô sao?
Cô lại đọc thầm trong lòng: "Đi ra."
Quả nhiên, khung thoại lại nhảy ra.
"Biến mất."
Nó lóe lóe, biến mất rồi.
Sự vui mừng của Nhan Yên qua đi, lại lâm vào yên lặng.
Lẽ nào hệ thống của cô còn chưa kích hoạt?
Vừa nãy sao đột nhiên xuất hiện gợi ý nhỉ, ngoại trừ giết cá, cô cũng không làm gì!
Chờ chút, giết cá?
Nhan Yên lặp lại động tác, cúi đầu liếc nhìn ba con cá trích đã được xử lý trong thau.
Thêm vào hai con cá trích nấu canh trứng cá trích hồi trưa, có trùng hợp không, tổng cộng năm con.
Nhan Yên lại xử lý xong một con, kiểm tra khung thoại, đường tiến độ hiển thị bên trên, vẫn là 95%.
Không đúng sao?
Nhan Yên khổ não một lúc, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Bàn tay vàng dù khiến người ta trông mà thèm, nhưng cuộc sống hiện thực quan trọng hơn.
Bốn giờ rưỡi chiều, Nhan Quốc Hoa tan làm về đến nhà, Nhan Yên đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách vừa gặm cánh vịt, vừa xem phim truyền hình.
Cánh vịt, là phần ngày hôm qua mẹ Hoàng Tú Lan ăn còn thừa lại, Nhan Yên thả trong chảo dùng dầu chiên một lúc, chiên đến lúc lớp da vàng xốp, mới vớt ra.
Nhan Quốc Hoa ngửi thấy mùi thịt nồng nàn, lén nuốt nước miếng, xoa xoa tay, cầm lấy một cái cánh vịt bỏ vào trong miệng.
Nhan Yên khói ghét bỏ cau mày: "Ba, ba còn chưa rửa tay đó!"
Nhan Quốc Hoa cười khà khà, cũng đã ăn được vào trong miệng rồi, vẫn phải ngậm cánh vịt trở vào nhà bếp rửa tay.
Rửa tay xong, Nhan Quốc Hoa trở lại phòng khách lần nữa, có lẽ là do nhiệt độ khá thấp, cánh vịt mới để một lúc, lớp da đã nguội đi, cắn vào, phần da rất dai.
Chiên trong dầu sôi, mỡ bên trong da vịt đã rút hết ra ngoài, da vịt xốp giòn, thơm nức không hề ngấy.
Đây là phương pháp kho cánh vịt mà Nhan Yên thích nhất, ăn cả trăm lần cũng không ngán.
Lúc cô chiên cánh vịt, còn có thể thả lên mấy hạt hoa tiêu, hai quả ớt khô băm nhỏ, vị tê và cay bám vào mặt ngoài lớp da vịt, da vịt xốp giòn vừa vào miệng, đầu lưỡi hậu tri hậu giác nổi lên từng làn sóng vị giác.
Kéo lớp da vịt ra, thịt vịt gói gọn bên trong hiện ra, chất thịt săn chắc, ăn vào mằn mặn thơm thơm, ăn xong một miếng lại muốn ăn thêm môt miếng nữa.
Nhan Quốc Hoa nhớ tới Nhan Yên luôn nói cánh vịt mới là phần ngon nhất trên người con vịt.
Ông lại ngậm một cái cánh vịt, xoay vào nhà bếp bận bịu.
Mấy phút sau, Nhan Yên mò tới nhà bếp, đẩy cửa ra, phả vào mặt là trận bùng nổ mùi thơm của món kho.
Nhan Yên khịt khịt mũi, cô nhanh mắt liếc thấy cá chiên trong thau inox, đi thẳng đến.