Hôm sau, ăn xong bữa sáng ở nhà, Nhan Yên đi bộ hết mười mấy phút với tới cửa hàng bánh bánh cuộn của chị họ.

“Chị Tĩnh Tĩnh.”

Trình Tĩnh cầm một cái khăn đang lau bàn, nghe thấy vậy vội mỉm cười ngẩng mặt lên: “Yên Yên đó hả? Ăn sáng chưa?”

Nhan Yên: “Ăn rồi ạ.”

Trình Tĩnh: “Đã qua giờ cao điểm rồi, chắc không ai tới mua đâu, em trông cửa hàng giúp chị một tiếng thôi. À phải, em biết làm bánh cuộn không?”

Nhan Yên: “Không biết, nhưng em thấy rất đơn giản, không khó lắm.”

Cháu ngoại Phương Hâm nói chen vào: “Không khó đâu, dễ lắm ạ, cháu nhìn một lần là đã biết làm rồi.”

Trình Tĩnh làm mẫu cho Nhan Yên xem cách làm bánh cuộn một lần, hai miếng xà lách, một miếng bánh rán giòn, còn cho thêm thịt gà và lạp xưởng hun khói.

Thấy chị họ còn muốn cho thêm chà bông, Nhan Yên vội nói: “Đừng thêm nữa, đủ rồi, em ăn không hết đâu.”

Thao tác của Trình Tĩnh uyển chuyển trơn tru, không hề có động tác thừa, cuộn thành một cái bánh rán thập cẩm đưa tới trước mặt Nhan Yên: “Em thấy làm được không?”

Nhan Yên gật đầu: “Được ạ, mẹ con chị đi nhanh về nhanh đi.”

Cô cầm lấy bánh cuộn cắn một miếng, vỏ bánh giòn dai, bánh rán được chiên ngập dầu nên vừa vàng vừa giòn ruộm, xà lách xanh biết có thể giải ngấy, thịt gà mềm mại tăng thêm hương vị, Nhan Yên là tuýp người không thịt không vui, híp mắt thoả mãn, ăn ngon quá à-

Nếu cho thêm một thìa dầu ớt thì càng ngon.

Chứ đối với người có khẩu cay mặn như Nhan Yên mà nói, thì tương ngọt có vẻ hơi nhạt nhẽo.

Ăn hết cái bánh cuộn, Nhan Yên chơi điện thoại hết nửa ngày cũng không thấy có khách tới.

Một tiếng sau, chị họ Tĩnh Tĩnh đã dẫn con trai quay về, nói là bác sĩ đã khám rồi, chỉ hơi ho thôi, không phải bệnh nặng, nên kê cho một lọ siro ho.

Trình Tĩnh hỏi tình hình buôn bán, Nhan Yên gãi nhẹ đầu: “Chị Tĩnh Tĩnh à, em ngồi khờ người cả nửa ngày cũng chẳng có ai tới, chẳng lẽ bình thường tình hình buôn bán cũng như vậy sao?”

Trình Tĩnh cười đáp: “Hôm nay là cuối tuần, học sinh được nghỉ, tất nhiên có hơi ế ẩm. Bình thường doanh thu một ngày của chị có khi được hai ngàn tệ, không giống như trên mạng hay nói là kiếm được cả trăm ngàn tệ đâu. Tuy kiếm được không nhiều, nhưng chịu khó tí thì một tháng kiếm được mười, hai mươi ngàn tệ cũng không có vấn đề.”

Nhan Yên cười khổ: “Này mà kêu kiếm được không nhiều á? Tiền lương trước đây của em có ba ngàn rưỡi thôi!”

Trình Tĩnh bị cô chọc cười: “Làm nghề này phải chịu được khổ, chịu được vất vả, nhưng vốn không cao. Trước tiên em có thể mua một cái xe bán đồ ăn vặt rồi tới bán dạo ở các trường học thử xem, tiết kiệm đủ tiền thì thuê một cửa hàng mặt tiền giống chị nè, đỡ phải phơi nắng.”

Trên đường về, Nhan Yên vẫn luôn suy nghĩ về chuyện mở sạp bán đồ ăn vặt.

Xe đẩy, đồ làm bếp cộng thêm các loại nguyên liệu nấu ăn, vị chi ra vốn ban đầu không vượt quá năm ngàn tệ.

Vừa hay trong tay Nhan Yên có khoảng mười ngàn tệ tiền tiết kiệm, không cần xin tiền ba mẹ.

Mặc dù ba mẹ chưa bao giờ khắt khe về vấn đề tiền bạc, hồi còn đại học mỗi tháng đều đúng hạn chuyển sinh hoạt phí cho cô. Nhưng Nhan Yên vẫn có một loại cảm giác tội lỗi mỗi khi ngửa tay xin tiền.

Ba mẹ cô cũng chỉ là tầng lớp làm công bình thường, tiền kiếm không hề dễ dàng, Nhan Yên không muốn mỗi ngày ăn không ngồi rồi, mốc meo ở trong nhà. Cô muốn tự mình kiếm tiền, để mua cho họ những thứ mà họ thích.

Về tới nhà, Nhan Yên nói với ba mẹ kế hoạch của mình. Quả nhiên bị phản đối mãnh liệt.

Hoàng Tú Lan: “Bán đồ ăn vặt thì có tương lai gì đâu? Chỉ là bỏ công làm lời, mỗi một xu đều là tiền mồ hôi nước mắt.”

Nhan Yên nói thầm: “Chứ đi làm có khác gì đâu? Bị tư bản bóc lột, thức đêm tăng ca chẳng lẽ không được tính là tiền mồ hôi nước mắt?”

Hoàng Tú Lan: “Con còn cãi hả.”

Nhan Yên về phòng đóng cửa lại, một lát sau, cửa đã bị gõ.

Nhan Quốc Hoa đẩy cửa đi vào, lén đưa cho cô một xấp tiền: “Con đừng tức giận, nhiêu đây đủ không?”

"Không cần đâu ạ, con có rồi." Nói xong, Nhan Yên mới đột nhiên ý thực được tính nghiêm trọng của sự việc: “Mỗi tháng ba đều phải nộp lương lại mà, tiền đâu ba có nhiều vậy?”

Nhan Quốc Hoa: “Mẹ con lén cho ba đó, bà ấy chỉ mạnh miệng thôi.”

Nói liền làm liền, có ba ba giúp hiệu suất làm việc cực kỳ tốt.

Vận khí của cô không tệ, thành công mua được xe ba bánh sang tay còn mới 99%, có hóa đơn, bình điện gần như hoàn toàn mới, hơn nữa hàn giá đỡ, làm mái tránh mưa tất cả tốn 2600 tệ.

Nhan Quốc Hoa cạo sạch lớp sơn cũ của xe, xịt lên một lớp sơn mới màu hồng phấn, thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Nhan Yên.

Được chị họ Trình Tĩnh đến giúp đỡ, Nhan Yên mua được một đống dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn giá rẻ, chỉ tốn hơn 700 tệ một chút.

Trình Tĩnh ý đặc biệt ghi chép lại cho cô công thức pha bột và công thức pha nước chấm.

Cầm ghi chép trong tay Nhan Yên cảm động: “Chị họ, hôm khác em mời chị một bữa.”

Trình Tĩnh gật đầu, dạy cho em họ kinh nghiệm mở sạp của bản thân: “Em cố gắng làm tốt, vừa mới bắt đầu buôn bán có thể không được tốt lắm, phải kiên nhẫn, buôn bán phải dựa vào sự bền bỉ.”

Nhan Yên bày tỏ đã hiểu.

Vài ngày sau, sạp bán bánh rán Thiên Tân "Nhan Ký" của cô chính thức mở cửa.

Chỉ trong mấy ngày, cô đã làm xong giấy khám sức khỏe, giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm…

Nơi mở cô đã sớm chọn được, ở con đường ăn uống ngay làng đại học.

Chị họ để tiện chăm sóc Phương Hâm đã thuê một mặt tiền đối diện trường tiểu học, Nhan Yên nhìn trúng phố ăn vặt cách trường học của cháu trai 2km, không tồn tại tình huống giành khách với nhau.

Ngày đầu tiên Nhan Yên mở hàng, Nhan Quốc Hoa lo lắng cố ý xin nghỉ nửa ngày đi theo con gái bày sạp.

Bốn giờ rưỡi chiều, dòng người lần lượt tràn vào phố ăn vặt.

Trong gió rét, Nhan Yên và lão ba Nhan Quốc Hoa mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chờ đợi, chờ đợi, các sạp hàng xung quanh liên tục có người đến mở hàng, chỉ có xe bánh rán Thiên Tân của Nhan Yên không có ai hỏi thăm.

Nhan Quốc Hoa an ủi cô: “Không sao, chúng ta kiên nhẫn chờ chút.”

Nghe lời của ba, cảm giác căng thẳng trên người Nhan Yên được thả lỏng.

Dường như câu an ủi có hiệu quả, một lúc sau, một cô gái trẻ mặc áo khoác bông trắng, đeo kính dừng lại trước quầy hàng của cô.

Tầm mắt quét qua bảng giá, cô gái muốn một cái bánh rán Thiên Tân thêm xúc xích, hết 8 tệ.

Đối phương sảng khoái trả tiền, sau đó đứng trước gian hàng gặm đầu thỏ.

Khách hàng đầu tiên, nói không kích động là nói dối, Nhan Yên tay run run múc một muôi bột đổ lên chảo dàn đều.

A, cái này thật khó dàn.

Không sao, Nhan Yên nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức để dàn đều, từ bên cạnh lấy ra một quả trứng gà, đập vỏ trứng thả vào bánh rán.

Không đợi Nhan Yên cầm dụng cụ dàn ra, trứng gà đã trượt một phát ra bên ngoài.

Ba cặp mắt cùng lúc kinh ngạc.

Không cần sợ, không cần sợ, vấn đề nhỏ.

Nhan Yên đập thêm một quả trứng khác, lúc này cô đã có kinh nghiệm không để trứng gà chạy mất.

Suôn sẻ dàn đều trứng, rải mè trắng lên, lật mặt bánh…

A, vỏ bánh vỡ nát, không thể lật mặt.

Làm sao đây?

Trước khi mở sạp, chị họ đã dạy cô làm, cũng thử làm ở nhà mấy lần đều rất trơn tru mà!

Giống như hiện tại da bánh dính chảo như này hoàn toàn không giống nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play