Hoàng Tú Lan: "Bảo con bình thường bớt xem điện thoại, con cận thị hơn 4 độ, tiếp tục như vậy hỏng hết cả mắt."
Nhan Yên: "..."
Chuyển hơn mười cân nấm sò xuống núi, nhân lúc rảnh chờ cơm chín. Chị dâu dẫn Nhan Yên đến rừng tre sau nhà đào măng.
Lúc này măng vừa mới lú đầu, lột vỏ ra, lộ ra màu xanh bên trong như màu xanh ngọc bích, màu sắc như dương chi bạch ngọc, tươi mới, mềm mại.
Cuốc một cuốc, đào măng ra, khiến người ta cực kỳ có cảm giác thành công, Nhan Yên càng đào càng có sức, có ăn hay không không sao cả, chủ yếu là thích đào măng.
Tống Cẩm đào măng, con gái nhặt măng cho cô ấy, phân công rõ ràng, Nhan Yên tự đào, tự nhặt, đào còn nhiều hơn chị dâu với cháu gái.
Tống Cẩm đã nhìn ra, cô út rất đào măng!
Nhìn thu hoạch tràn đầy, hai tay Nhan Yên chống nạnh.
Ở nhà bác cả bác gái ăn bữa cơm tối, nhét vào túi vải to trong cốp xe, bên trong có khoai tây, dưa chuột, măng tây, măng tre với đậu tằm.
Phút cuối cùng, lại bị bác gái nhét thêm một cặp gà mái với củ sen non còn mọng nước.
Còn có mấy đặc sản núi rừng mà các cô hái ở trong núi, nấm sò mềm mại, không thể chịu xóc nảy, dùng bọt biển và rơm rạ lót, đặt trên cao nhất.
Cốp sau của Nhan Quốc Hoa bị nhét đầy tràn, bên anh họ chị họ của Nhan Yên cũng như thế.
Chị dâu Tống cẩm đánh giá con gà mái đã được xử lý sạch sẽ, bác gái cả ở bên cạnh nhắc nhở: "Trở về bỏ trong ngăn đông tủ lạnh, để một tháng cũng không sao, ninh ít canh gà cho đứa nhỏ uống, thứ này bổ dưỡng nhất."
Tống Cẩm và chồng không biết giết gà, cha mẹ chồng cực kỳ săn sóc, đã xử lý sạch sẽ từ trước.
Màn đêm buông xuống, sắc trời dần dần tối, Tống Cẩm đáp: "Biết rồi ạ, mẹ, chúng con lái xe về, cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt nhọc."
Hai chiếc xe lần lượt chạy khỏi thôn, con chó vàng ở cửa thôn sủa inh ỏi không ngừng, sau khi chạy cách xa, thôn làng lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh tĩnh.
Chạy trên đường nhỏ, sau khi tiến vào cao tốc, Nhan Yên vẫy tay chào tạm biệt anh họ chị dâu, từng người chạy hai hướng về nhà khác nhau.
Trôi qua rất lâu, Nhan Yên phát hiện tiến độ vẫn luôn tăng đã ngừng lại, cho đến giờ, hiện tại tăng tổng cộng 27%, tiến độ hiện nay là 63%, còn lại 37% tiến độ.
Cô nhìn chằm chằm khung thoại trong suốt, đăm chiêu.
Trong nhóm có người không kiềm chế nổi hỏi cô, hôm nay có nhận đơn hay không?
Sau khi Nhan Yên xác định nhận đơn, điện thoại kêu ting ting liên tục, tin nhắn trong nhóm nhanh chóng nhảy lên.
Bầu trời màu lam: 【 Tôi muốn đặt 120 chuỗi cật thỏ, 30 cái cánh vịt, 6 cái cổ vịt, tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô? 】
Nhan đủ mọi màu sắc trả lời Bầu trời màu lam: 【 Có phải là không cẩn thận ấn dư một số 0 không? 】
Bầu trời màu lam trả lời Nhan đủ mọi màu sắc: 【120 xiên cật thỏ, không có sai, nhanh tính tiền cho tôi, chuyển cho cô. 】
Viên Viên đầu thỏ: 【 Này, về rồi à, tôi muốn năm cái đầu thỏ. 】
Khoai tây sợi chua cay: 【 Cuối cùng cũng đợi được cô, cũng may tôi không từ bỏ... Tôi muốn hai cái đầu vịt, ba cái cổ vịt, xiên đồ chay mỗi loại hai xiên. 】...
Đồng chí Hoàng Tú Lan nghiêng đầu nhìn, Nhan Yên vô cùng thức thời để điện thoại di động xuống.
Nghỉ một ngày, các vị khách trong nhóm quá nhiệt tình, đêm nay đơn đặt trước đắt như tôm tươi.
Nhan Yên tính toán, đơn đặt ngày mai, thêm vào bán hết toàn bộ đồ kho bán lẻ, doanh thu ngày mai của cô có thể đột phá cửa ải 2000 đồng!
Bỏ đi hết thảy phí tổn, lợi nhuận khoảng 800 đồng.
Chi phí bỏ ra là 3500 đồng, đã thu hồi hết vốn, thậm chí cô còn lời mấy ngàn đồng.
Nhìn ghi chép chuyển khoản vừa mới chuyển từ trên xuống dưới một lần, Nhan Yên cười đến độ thấy răng không thấy mắt, vẻ mặt tham tiền.
Chống nạnh, cô thật đúng là trâu bò!
Kiếm tiền rất sung sướng, hôm sau xử lý cật thỏ, suýt chút nữa đã khiến Nhan yên gãy cả eo.
Hôm nay Nhan Yên yêu cầu cật thỏ nhiều hơn bình thường, dẫn đến Trần Chí Bằng trêu ghẹo cô: "Chuyện làm ăn của cô chủ Nhan càng ngày càng tốt, sau này mong được quan tâm nhiều hơn."
Nhan Yên: "Cũng do may mắn, gặp được khách hàng thích ăn cật thỏ, có lẽ lần trước chưa ăn đủ, sau này chưa chắc thường đến mua."
Trần Chí Bằng cười khà khà: "Phải có tay nghề tốt, mới có khách hàng chịu tới quán, cứ tiếp tục như thế, chẳng bao lâu nữa cô chủ Nhan có thể mở cửa tiệm gầy dựng sự nghiệp làm ăn lớn rồi."
Mở cửa tiệm, xem như là giấc mơ trước mắt ở thời kỳ này của Nhan Yên!
Mỗi ngày đi muộn về trễ, gió thổi nắng rọi, Nhan Yên nằm mơ cũng muốn có một cửa hàng của mình.
Tiền thuê cửa hàng quá đắt, giai đoạn hiện nay, cô không gánh nổi.
Chờ khi Nhan Yên kiểm kê xong, Trần Chí Bằng vội vàng đi giao hàng cho khách hàng tiếp theo.
Mở nắp ra, bên trong thùng inox, một đống cật thỏ chờ xử lý, Hoàng Tú Lan nhìn mà hoài nghi cuộc đời: "Thứ này ngon thế sao?"
Nhà bếp tỏa ra một mùi tanh tưởi, nấm sò ngon lành ăn vào buổi trưa cũng không còn ngon nữa, tanh đến mức Hoàng Tú Lan suýt chút nữa đã ói rồi.
Yên lặng đeo khẩu trang vào, ngăn mùi, mở hết toàn bộ cửa sổ trong nhà bếp, tản mùi thông gió, mùi cũng không nồng nặc lắm.
Nấm sò không thể để lâu, để thêm hai ngày, mặt ngoài sẽ sinh sôi một loại nấm trắng, không phải mốc, cũng có thể ăn, nhưng vị cực dở tệ.
Măng tre cũng như thế, để thêm một ngày, vị tươi sẽ mất đi, nấm cũ ăn không tốt.
Tối hôm qua sau khi về nhà, đồng chí Nhan Quốc Hoa xử lý một phần nấm sò và măng tre suốt đêm, đun nước sôi, quấn ở trong bọc giữ tươi, bỏ vào trong tủ lạnh.
Phần nấm và măng khác, Nhan Yên có ý tưởng của riêng mình.
Ngược lại trong nhà ăn không hết, ăn mỗi ngày, cũng không vấn đề lớn, nàng có thể đem kho bán!
Nấm sò và măng tre, cô chuẩn bị mỗi loại 20 xiên.
Chụp hình xong, gửi vào trong nhóm, cũng không để tâm điện thoại kêu lên ting ting, Nhan Yên bắt đầu sắp xếp dụng cụ mở hàng.
Đi tới cổng vào của phố ăn vặt, lập tức có một đám con gái vây đến, người người nhốn nháo, có khoảng mười hai mươi người, khiến Nhan Yên bối rối.
Có người hỏi: "Đây là bánh cuộn của cảnh sát chìm sao?"
Một cô gái khác nói: "Xe ăn vặt hồng nhạt, hình như là vậy, tôi thấy tất cả mọi người đều theo cô ấy, chúng ta cũng mau chóng đuổi theo, nếu không lát nữa không giành được. Thật tò mò món kho của quán cô ấy rốt cuộc ngon cỡ nào, nhiều người đến mua như vậy?"
Khách hàng mới tới không tìm được quầy hàng của Nhan Yên, không thể làm gì khác là yên tĩnh chờ đợi Nhan Yên ở cổng vào phố ăn vặt, khách cũ đã quen thuộc tự xếp thành hàng.
Nhan Yên lái xe điện ba bánh, phía sau có một đám người đi theo, giống như chạy nạn.
Bên ngoài mất mùa hả?
Trông đám con gái này đói khát thế.
"Nhường một chút, xin dịch chân qua, chờ tôi qua chúng ta bắt đầu mở hàng." Tốn hết chín trâu hai hổ, Nhan Yên cuối cùng cũng thoát khỏi đoàn người.
"Tôi có đặt ba cái đầu thỏ, đây là ghi chép chuyển khoản ngày hôm qua. Mặt khác lấy cả nấm sò với măng tre mỗi món hai xiên, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nhận được đồ ăn, Tưởng Tiểu Vũ luồn khỏi đoàn người, lập tức bị cô gái xếp đằng sau hỏi: "Món kho ở quán cô chủ ngoại trừ đầu thỏ, những món khác thế nào? Chúng tôi thấy trên diễn đàn trường học có người nói vừa thơm vừa cay, ăn rồi vẫn muốn ăn nữa?"
Tưởng Tiểu Vũ trầm ngâm nói: "Cũng khá ngon, nhưng tôi thích gặm đầu thỏ nhất, không ăn được đầu thỏ, có thể chọn chân thỏ và cánh vịt, có điều xem tình hình hôm nay, lúc tới các cô, có thể đã bán hết đồ kho."
"A, như vậy à, chúng tôi mới vừa biết món kho ở quán cô chủ này ngon, nên cố ý tới." Hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt thất vọng.