Thẩm Viên nhắc nhở: "Đầu thỏ Vương Ký?"
Tưởng Tiểu Vũ: "Đúng, chính là quán của ông ta!"
Thẩm Viên: "Cái gã chủ quán đầu thỏ Vương Ký thật xấu tính, bán đầu thỏ vừa nhỏ, lại rất nhiều lông, tuy rằng giá rẻ, tôi cũng không dám ăn."
Bị người ta nhận ra, Từ Phong hoàn toàn hoảng loạn.
Mà lúc này Tiểu Cầm vẫn luôn nghi hoặc không giải thích: "Chẳng trách ngày hôm qua ăn đầu thỏ thất rất nhỏ, có rất nhiều lông, còn có một mùi dầu công nghiệp. Lúc tôi ăn cảm thấy vị hơi sai sai, hoàn toàn khác với đầu thỏ trước kia ăn ở Nhan Ký, không thơm, thịt còn có hơi thiu. Từ Phong, anh có nhớ lộn không đấy?"
Người khác nghi ngờ cậu ta còn chưa tính, đến cả bạn gái cũng không đứng chung chiến tuyến với mình, bị đông đảo ánh mắt dò xét đánh giá, trên mũi Từ Phong lấm tấm mồ hôi hột.
Cậu ta còn muốn tiếp tục ngụy biện, chết không nhận, nghe thấy Nhan Yên hững hờ nói: "Tôi nhớ phố ăn vặt có camera theo dõi, tra thử camera xem, tôi tin rằng có thể biết rõ nhanh thôi."
Từ Phong không mạnh miệng nổi nữa, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, có lẽ tôi thật sự nhớ lầm."
Tưởng Tiểu Vũ "Chậc" một tiếng: "Nhìn còn trẻ tuổi, trí nhớ lú lẫn thế, suýt chút nữa oan uổng chủ quán người ta. May là nói rõ, nếu như không nói rõ ràng, sau này chủ quán người ta còn mở cửa được nữa không?"
Nói đến đây, Thẩm Viên rất tức giận: "Đúng vậy, thật là kỳ lạ, chị chủ bánh cuộn trái cây Nhan Ký của chúng tôi rất hiền, sao cậu có thể lộn chị ấy với đầu thỏ Vương Ký chứ? Tôi rất nghi ngờ có phải là ông chủ của đầu thỏ Vương Ký phái tới, chèn ép đồng nghiệp, để chúng tôi chỉ có thể mua đầu thỏ của ông ta."
Phải biết lúc Nhan Yên vừa mới bắt đầu bày sạp, ngày nào Thẩm Viên cũng dẫn theo bạn cùng phòng tới ủng hộ chuyện làm ăn của cô, mua bánh cuộn trái cây của cô.
Chỉ lo Nhan Yên cảm thấy ủ rũ, không bán nữa, thế cô ấy cũng không được ăn đầu thỏ ngon lành nữa rồi!
Ai dám ngăn cản cô ấy ăn đầu thỏ, chính là kẻ địch của Thẩm Viên cô ấy!
"Lòng dạ thật xấu xa, xùy." Trong đám người, không biết là ai mắng nhỏ một tiếng.
"Cô chủ, tôi muốn hai cái thỏ đầu, gói đầu thỏ cho tôi, không cần phải để ý đến người như thế."
Nhan Yên mỉm cười nói: "Không sao, có lẽ cậu học sinh này có trí nhớ không tốt. Muốn hai cái đầu thỏ đúng không, giờ tôi gói cho anh."
Nhan Yên bình tĩnh rộng lượng, kéo Từ Phong vào trong vũng bùn, ánh mắt của người chung quanh nhìn cậu ta lộ ra xem thường, Từ Phong không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, ảo não rời đi.
Tiểu Cầm do dự một hồi, cũng không có cách nào thuyết phục mình rằng Từ Phong có trí nhớ không tốt.
Cô chưa bao giờ biết, cậu ta lại là loại người nói dối thành tính.
Lúc Nhan Yên đang bận rộn, Tiểu Cầm đi tới nói xin lỗi cô: "Chuyện vừa rồi tạo thành ảnh hưởng không tốt với danh dự của cô, thật có lỗi, trở về tôi sẽ công khai xin lỗi cô ở diễn đàn trường, nếu như còn yêu cầu những bồi thường khác, tôi cũng có thể cố gắng bù đắp."
Thấy con gái người ta lộ vẻ mặt tự trách, Nhan Yên chủ động an ủi cô ấy: "Chuyện này không liên quan tới cô, cô cũng là người bị hại. Còn công khai xin lỗi, tôi chấp nhận tha thứ rồi."
Tiểu Cầm rũ mí mắt: "Tôi cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, không nghĩ ra tại sao anh ta lại như vậy?"
Thẩm Viên: "Thấy rẻ chứ sao, năm nay giá hàng tăng cao, đầu thỏ đều tăng giá, chỉ có gần trường học chúng ta không tăng, vẫn là giá ban đầu. Vốn không có lợi nhuận gì, 10 đồng một cái đầu thỏ, rất nhiều người vì tham rẻ mà đi mua."
Tiểu Cầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thực ra lúc trước nguyên nhân cô ấy với Từ Phong thường xuyên chiến tranh lạnh, phần lớn đều là đến từ mặt tiền tài, cô ấy tiêu tiền như nước, Từ Phong khá tính toán, có lúc còn nói với cô ấy, dù tiền cô ấy tiêu đều là của chính cô ấy.
Thẩm Viên thấy cô ấy tâm sự nặng nề, đề nghị nói: "Cậu cũng là sinh viên đại học Giang Nam nhỉ, vừa vặn tôi định về ký túc xá, trên đường đi chúng ta tâm sự."
Một cô gái khác từ trong đoàn người đi ra: "Tôi là bạn cùng phòng của Tiểu Cầm, cùng đi đi!"
Nhìn thấy Linh Linh, Tiểu Cầm khịt khịt mũi, càng thấy oan ức. ...
Cũng trong lúc đó, bên tai Nhan Yên truyền đến một âm thanh máy móc lạnh lẽo -
【 Đã hoàn thành 15%, cách tiến độ mở khóa còn cần 85%. 】
Nhan Yên: "!!!"
Thu sạp về nhà, Nhan Yên nhận được video trò chuyện của Lâm Ngọc Lan, nói Vương Quân hôm nay gặp phải phiền phức rồi.
Hình như bởi vì bán đầu thỏ để qua đêm cho học sinh ăn, bị viêm dạ dày, Vương Quân đương nhiên không chịu thừa nhận.
Sau đó tìm đến nhân viên quản lý phố ăn vặt, sau khi trải qua kiểm tra, Vương Quân mua bán đồ kho ôi thiu, không phù hợp quy chuẩn, bị phạt hai ngàn đồng đồng thời chỉnh đốn và cải cách, đền cho bạn học sinh nữ tiền thuốc thang và phí bồi bổ dinh dưỡng 500 đồng.
Theo chị Lâm nói, đây không phải lần đầu tiên Vương Quân làm chuyện này.
Lúc trước có một chủ quán bán mực Teppanyaki, Vương Quân đỏ mắt với việc buôn bán của người khác, nên cũng bắt đầu bán mực Teppanyaki, dựa theo cách bán giá rẻ để bán số lượng lớn, phá đổ đối phương.
Qua một quãng thời gian, mực nướng của Teppanyaki của Vương Quân bán trở về giá cả bình thường, nhưng việc làm ăn cũng dần dần ảm đạm.
Bởi vì vị món ăn của quán ông ta kém xa quán trước, chỉ có người ham rẻ mới có thể đi mua mực nướng kiểu Teppanyaki của Vương Quân, bây giờ không còn ưu điểm duy nhất, chuyện làm ăn đương nhiên xuống dốc không phanh.
Nói tới chủ quán bán mực nướng kiểu Teppanyaki bị Vương Quân chèn ép phải rời đi, khiến chị Lâm rất thổn thức.
Kết thúc trò chuyện với chị Lâm, Nhan Yên trở nên im lặng.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ngày hôm nay đột nhiên tiến độ tăng thêm 10%, có lẽ nào có liên quan tới Vương Quân?
Đầu óc cô mơ hồ, hoàn toàn không phát hiện ra tiến độ thu được dựa vào cách nào?
Có một cảm giác vô lực trên trời có cả núi kho báu, nhưng không có cách nào lấy dùng.
Sắc trời dần tối, bên ngoài gió rít gào, kéo ra một khe cửa sổ, làn gió tiến vào thổi rèm cửa bay phần phật.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh lẽo -
【 Hiện nay đã hoàn thành 35%, cách tiến độ mở khóa còn cần 65%. 】
Trong đầu Nhan Yên hơi lùng bùng.
Dùng ngón tay đẩy mí mắt ra, nhìn thấy bên trong khung hiện đã hoàn thành 35%, xác nhận không sai.
Cô nặng nề nằm trở lại giường lớn mềm mại, hoàn toàn không đoán được tính tình của hệ thống này.
Thích làm gì làm, Nhan Yên mặc kệ.
Lúc ăn sáng, Nhan Yên đặt điện thoại qua vẫn luôn kêu ting ting qua bên cạnh.
Cô mở wechat, hình như là bài đăng trên một diễn đàn lớn được một người trong nhóm chia sẻ.
Chưa chờ cô mở bài đăng ra, đã nghe thấy mẹ Hoàng Tú Lan nói: "Lúc ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, đừng có chơi điện thoại mỗi ngày."
Nhan Yên bất đắc dĩ, cô đâu có chơi điện thoại mỗi ngày, cô phản bác lại, Hoàng Tú Lan cứ cằn nhẵn mãi, không thể làm gì khác hơn là để điện thoại xuống.
Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên phụ trách rửa chén.
Ở nhà họ Nhan có một quy định, người nấu cơm người không rửa chén.